• 1,193

Chương 183: Gió bão ập tới


Thịnh Kiêu Dương mặc áo khoác vào rồi đi đến căn biệt thự chỉ cách một khoảng sân ở bên cạnh Bên ngoài rất lạnh, may mắn là Felix r8a mở cửa rất nhanh.


Từ tiểu thư, ông chủ...

Không cần nói, tôi không muốn biết anh ta đang ở đâu, tôi chỉ đến lấy đồ củ3a tôi về.
Lần trước đã từng đến đây, Thịnh Kiêu Dương quen đường quen lối đi thẳng vào phòng sách

Cô đẩy cửa ra, thấy Thẩ9m Trí Ninh ngồi ở sau bàn, đây cũng không phải chuyện ngoài ý muốn, cô nhìn quanh phòng sách, rồi chống tay lên bàn, nhìn anh hỏi:6
Qua một hồi lâu, anh mới lên tiếng:
Nhớ kỹ lời hứa của em.

Ừ ừ ừ.
Cô vô cùng cẩn thận hỏi:
Ông ngoại còn chờ em về ăn cơm, anh có thể đứng lên không?

Thẩm Trí Ninh buông cô ra, đứng dậy dừng ở cạnh giường, nhìn dáng vẻ nhếch nhác như bị người ta chà đạp của cô

Em có thể mang bức tranh về.
.
Trong bức ảnh đầu tiên, Lâm Diễn vòng qua người cô, hướng dẫn cô đánh đàn dương cầm
Trong bức ảnh thứ hai, cô đứng bên cạnh đàn dương cầm, ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Diễn đang biểu diễn
Bức ảnh thứ ba, thứ tư, thứ..
Đầu ngón tay của anh đã tiếp xúc gần với nơi mềm mại của cô.

Thẩm Tí Ninh, không, anh Tí Ninh, em..
sai rồi...
.
Anh hơi dùng sức cắn xương quai xanh của cô
Cô khó chịu hừ một tiếng, vừa sợ vừa giận nói:
Anh thả em ra, em cảnh cáo anh, anh dám chạm vào em, em tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh!

Thẩm Trí Ninh ngẩng đầu nhìn cô, chậm rãi mỉm cười, giữa hai đầu lông mày lộ ra mấy phần phóng đãng không bị trói buộc,
Được, vậy đừng buông tha cho anh.
Nói xong, bàn tay đặt ở eo cô vuốt ve lên trên
Còn, còn có? Thịnh Kiêu Dương mở to hai mắt, thấy ánh mắt của anh trầm xuống, vội vàng nói:
Em không nên tìm anh đòi tranh.

Cô cảm thấy sai lầm nhất của mình chính là quên mất bộ mặt thật của tên xấu xa này.

Chỉ có cái này?

Khống không không, còn có, còn có..
Cho tức chết anh đi! Không đợi cô lộ ra biểu cảm hả giận, cánh tay đã bị giữ chặt, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Thẩm Trí Ninh vác lên vai, áo khoác và cả kính mắt đều rơi xuống mặt đất

A,
Đột nhiên bị treo lơ lửng Thịnh Kiêu Dương vô cùng hoảng sợ,
Anh đang làm gì vậy?

Làm..
em!
Thịnh Kiêu Dương mở to hai mắt nhìn, phần bụng đặt trên vai anh thấy hơi khó chịu, nhưng lúc này cô lại không để ý tới, chỉ cảm thấy rất hoảng sợ
vừa rồi còn không phải em nói lung tung à!
Cô uất ức bĩu môi,
Em và Lâm Diễn thật sự không có gì, anh ấy chỉ giúp em sửa những thiếu sót trong phần trình diễn
Sau đó em mời anh ấy đi ăn cơm, cuối cùng tiễn anh ấy đến sân bay.

Ảnh chụp?
Anh nói hai chữ đơn giản.
Nghĩ đến cảnh ôm được chụp ở các góc độ khác nhau trong bức ảnh, Thịnh Kiêu Dương liếm môi:
Chỉ là bạn bè phải đi xa, ôm một cái mà thôi, thật sự không còn gì khác.

Nếu như anh muốn về sau em không được gặp mặt anh ta nữa, em có đồng ý không?
Thẩm Trí Ninh hơi híp mắt
Mỗi một bức ảnh đều là loại cảm giác mập mờ không nên có.

Em...
Nhìn thấy những bức ảnh này, Thịnh Kiêu Dương có cảm giác hết đường chối cãi
Nhưng cô lại không chịu yếu thế, lập tức vặn hỏi:
Anh cho người theo dõi em?

Anh đã sớm giải thích điều này với em rồi.
Thẩm Trí Ninh dùng cậu cô vừa nói để trả lời cô.
Thịnh Kiêu Dương nhíu mày, trong đầu nhớ lại lời anh nói lúc trước, đúng là vài ngày trước anh đã nói có một người giấu tên gửi ảnh cho anh
Được rồi, nếu đã không thể làm được gì ở vấn đề này thì cô chỉ có thể đổi sang một vấn đề khác

Chỉ vì những cái này mà anh lấy tranh của em sao?
Thẩm Trí Ninh không nhanh không chậm đứng lên, chậm rãi đi vòng qua cái bàn,
Chẳng lẽ những cái này còn chưa đủ à?

Hôm nay vừa gặp mặt, trở về đã nghĩ tới bức tranh này, tình cảm của em với anh ta đúng là sâu sắc.
Anh đứng trước mặt cô, ánh mắt lạnh băng,
Có phải em đã quên rằng mình là người có bạn trai rồi?


Chủ động?
Anh tìm ra được kẽ hở trong lời nói của cô.

Em, em cũng chỉ có thể cam đoan hành động của em, em không khống chế được hành động của người khác
Nếu như anh ấy muốn tới gặp em, anh cũng không thể tính lên đầu em.

Ha!
Thẩm Trí Ninh cúi đầu xuống, nhìn cô từ khoảng cách rất gần, giống như đang nói lời âu yếm triền miên, nỉ non:
Sao có thể không tính lên đầu em, người anh ta thích là em, không phải ai khác.
Cố tình gây sự! Thịnh Kiêu Dương thẩm phát điện, lòng bàn tay nóng chảy của anh sắp làm cô tan chảy
Đột nhiên anh bật cười,
Sao nào, muốn bắt cá hai tay à?

Thịnh Kiêu Dương trợn mắt, thẹn quá thành giận, cãi lại:
Sao em phải như vậy? Nếu muốn ở bên cạnh anh ấy, em chia tay với anh không phải là được rồi sao?


Em muốn chia tay với anh?

Em...
Thịnh Kiêu Dương hơi do dự, lập tức hất cằm lên, nhìn thẳng vào mắt anh,
Đúng!

Anh nghi ngờ điều này nghi ngờ điều nọ như vậy, em cũng thấy mệt thay anh, đã như vậy, không bằng chúng ta sớm xa nhau, anh dễ chịu em cũng nhẹ nhõm.
Hừ!! Thịnh Kiêu Dương xoay người muốn đi ra ngoài,
Anh cứ tùy ý xử lý bức tranh kia đi, em không cần nữa!
Như vậy cũng chưa xả hết giận, cô còn lẩm bẩm một câu:
Cùng lắm thì em sẽ tiếp, mỗi ngày đều vẽ, em có thể vẽ mười bức, trăm bức, nghìn bức, mười nghìn bức, em còn có thể vẽ cả một đời!


Ưm ừ %&#¥...
(Chú thích: không phải mã hóa lung tung, chỉ là người phiên dịch không đủ năng lực.) Lúc đầu Thịnh Kiêu Dương còn phản kháng một chút, về sau bị hôn đến ngất ngây, cô chỉ có thể liều mạng hít thở
Cuối cùng, anh cũng buông tha đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cô để hôn từ gò má đến cần cổ thon dài, dừng ở phần xương quai xanh gầy xinh đẹp, khẽ cắn mút, một tay đã thò vào từ dưới vạt áo, xoa nhẹ vòng eo mềm mại tinh tế của cô.
Khi lòng bàn tay nóng hổi vừa chạm vào làn da, Thịnh Kiêu Dương đã lập tức tỉnh táo, bàn tay bị khóa chặt trên đỉnh đầu giãy dụa muốn thoát khỏi sự khống chế

Thẩm Trí Ninh, anh là đồ khốn kiếp, thả em xuống!!!

Anh dám đụng vào em, em và anh không..
A!

Thẩm Trí Ninh ném cô lên chiếc giường lớn màu đen của mình, rồi đè lên người cô, chặn chiếc miệng đang không ngừng líu lo kia

Thả em xuống!

Em nói cho anh biết, anh như vậy là phạm pháp!

Tất cả hành vi thân mật không tình nguyện đều là quấy rối tình dục!

A a a a a à a a!!! Thẩm Trí Ninh, anh điên rồi sao?

Thịnh Kiêu Dương dùng sức đâm vào lưng anh, khiến người ta cảm thấy cô bị điên rồi.

Em nói với anh đấy, anh đừng như vậy, có gì cứ nói chuyện tử tế.


Nếu biết anh ấy tới, em sẽ né tránh anh ấy, được chưa?

Anh khẽ lắc đầu,
Không đủ.

Còn muốn như thế nào nữa?
Dù anh ấy có xuất hiện ở trước mặt em, em cũng sẽ trốn thật xa, được chưa?
Thẩm Trí Ninh không nói gì, chỉ nhìn cô, như đang kiểm chứng lời nói của cô là thật hay giả

Tranh của em đâu?

Thẩm Trí Ninh không chút cảm xúc, giơ tay ném một xấp ảnh đến trước mặt cô.
Cái gì vậ5y? Thịnh Kiêu Dương cúi đầu nhìn, sau khi thấy rõ nội dung trong đó, sắc mặt chợt thay đổi
anh Trí Ninh, anh nghe em nói,
Cô vội vàng, nhưng lại dùng ánh mắt vô cùng kiên định để nhìn anh,
Em thừa nhận trước kia em bị vẻ ngoài của Lâm Diễn hấp dẫn, nhưng sau khi gặp được anh, em đã quyết định sẽ cải tà quy chính.
Ha, sao cụm từ cải tà quy chính này lại là lạ? Ôi chao, không quan tâm, bây giờ cô đầu quan tâm cách dùng từ có thỏa đáng hay không, trước tiên vỗ về Đại ma vương mới là việc quan trọng nhất.

Thật, anh phải tin em, Mỹ Nữu..
cũng là Lâm Na, cô ấy có thể làm chứng cho em!
Thẩm Trí Ninh cười như không cười nhìn cô, mặc cho cô nói tiếp

Anh khốn kiếp!
Lúc này tất cả những từ ngữ mắng chửi người ở trong đầu cô gần như biến mất hết
Bàn tay kia như một ngọn lửa, từ bên hông lan đến sau lưng của cô
Khóa áo lót đã được mở ra!
Ánh mắt cô nhìn anh ánh nước, mang theo chút bàng hoàng và uất ức, giọng nói mềm nhũn:
Em sai rồi, anh Trí Ninh.
Vẻ mặt Thẩm Trí Ninh vẫn không thay đổi, nhưng động tác trên tay đã dừng lại, anh bình thản hỏi lại:
Sai ở đâu?


Em, em...
Cô nuốt nước bọt, thấy bàn tay vốn đã dừng lại của anh lại có xu thế tiến lên trên, vội vàng nói,
Em không nên nói chia tay với anh.


Còn gì nữa?
Đuôi lông mày của anh khẽ giật.

Anh Trí Ninh, em hoàn toàn nghiêm túc với anh.
Thịnh Kiêu Dương kiên trì nói

Ai mới vừa nói chia tay?
Vẻ mặt Thẩm Trí Ninh lạnh lùng.

Em..
Cô chỉ do dự có một giây, tay của Thẩm Trí Ninh đã lại gần nơi mềm mại của cô hơn chút, cô bị dọa đến mức giọng nói cũng mềm hơn:
Đồng ý!


Em do dự.
Anh nói

Không không không, em rất kiên định, em cam đoan, về sau tuyệt đối không chủ động gặp anh ấy nữa!

Thịnh Kiêu Dương lập tức cảm thấy dây thần kinh nào đó cũng đứt phạt theo

Thẩm Trí Ninh, anh đừng như vậy...
Cô cắn môi, vội đến mức giọng nói run rẩy
Thẩm Trí Ninh nhìn cô, như đang tạo áp lực, bàn tay mở khóa áo ngực di chuyển từng chút từng chút một, anh chậm rãi nói:
Anh là người mà em nói không cần là không cần sao?
Câu nói này có hai lớp nghĩa
Nghĩ rằng anh đang thử thăm dò mình, Thịnh Kiêu Dương vội vàng từ chối:
Không cần, dù sao cũng sẽ cho Lâm Na, lát nữa em gửi địa chỉ cho anh, anh gửi cho cô ấy là được.


Anh trai, anh cho rằng cùng một cái bẫy, em sẽ ngu đến mức ngã hai lần sao? Thịnh Kiêu Dương vội vàng đứng lên, muốn đi ra ngoài


Chờ một chút.


Thịnh Kiêu Dương cứng đờ, cô nhìn cửa phòng ngủ, do dự không biết có nên lao ra không, nhưng nếu thể chưa chắc cô đã có thể chạy khỏi biệt thự này.

Một chiếc áo khoác dày nặng được choàng lên vai cô.


Mặc vào, đừng để bị lạnh.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.