• 1,193

Chương 231: Người ta giả vờ đụng phải



Cắt! Làm lại!


Các diễn viên vào vị trí của mình, theo tiếng gõ bảng, cảnh quay này làm lại lần nữa.

Trần Hi không có mục đ8ích chậm rãi đi trên vỉa hè, con đường bên cạnh như dòng chảy bất tận, vẻ mặt của cô mệt mỏi như không còn chút sức lực nào. Tuy nhiên, khi3 ánh mắt của cô vô tình nhìn đầu bên kia của lối qua đường, cô đột nhiên dừng lại, vẻ mặt từ ngạc nhiên đến vui mừng.
Thịnh Kiêu Dương thấy cô ta nâng cái bụng lớn, nào dám đẩy ra, đành phải dừng lại.

Rốt cuộc cô muốn nói gì với tôi?
Thịnh Kiêu Dương khoanh tay trước ngực, cô đã sớm cảm nhận được lúc ánh mắt của cô gái mang thai này nhìn mình không hề thân thiết chút nào, thậm chí có thể nói là mang theo vẻ ác ý.

Tôi chỉ muốn nói với cô, đừng có thấy người ta nhiều tiền hơn liền dính vào, không mấy ai gả vào nhà giàu không môn đăng hộ đối mà được hạnh phúc đâu. À, tôi sai rồi,
Lương Sương Nghệ tự nói tiếp,
Cô căn bản không để ý hạnh phúc hay không, cô chỉ để ý đến tiền.

Thịnh Kiêu Dương vừa cười vừa nói:
Sau khi bộ phim kết thúc, anh Châu, anh đưa mọi người đi ra ngoài chơi đi.


Ha ha, đề nghị này của Kiều Kiều rất tốt!
Mọi người đều đồng ý với cô.

Không vấn đề gì.
Cố Châu hào phóng đồng ý.

Sương Nghệ, sao không đi nữa?
Một cô gái tóc xoăn sóng đỡ lấy cô gái đang mang thai mở miệng hỏi.
Sau khi Thịnh Kiêu Dương đi qua trước mặt bọn họ rồi biến mất ở chỗ rẽ, Lương Sương Nghệ cắn răng nói:
Vừa rồi cậu không nhận ra à? Người vừa mới đi qua trước mặt chúng ta là Từ Kiều Kiều đó!


Từ Kiều Kiều? Chẳng lẽ cậu đang nói Từ Kiều Kiều ở lớp chúng ta à?


Ngôi sao? Sự thay đổi này cũng quá lớn đi? Từ lúc chúng ta tốt nghiệp mới được bao lâu chứ!


Thư Nhã, cậu làm giúp mình một việc đi.
Lương Sương Nghệ thì thầm vào tai bạn tốt.
Thư Nhã nhìn cô ta, gật đầu:
Được, cô ta vừa đi qua là mình quay video ngay.


Phá Quân!
Trần Hi hoảng sợ.
Trương Phá Quân vô cùng thê thảm nôn ra máu, nhưng vẫn nhìn về phía cô nở nụ cười.
Đây cũng là nụ cười cuối cùng trong cuộc đời của anh.

Chính là cô ta!


Trời ạ, không thể nào, mình nhớ cả ngày Từ Kiều Kiều đều cúi thấp đầu, cứ như không thể gặp ai, vô cùng trầm lắng hướng nội.

Lương Sương Nghệ cười lạnh:
Cậu đi du học nên không biết, bây giờ người ta giỏi lắm, là ngôi sao lớn đó.


Anh đi muộn hơn em hai ngày.

Sầm Kim chờ bọn họ trò chuyện xong về buổi trình diễn mới hỏi cô:
Sau khi cô đến buổi trình diễn xong, còn nhận việc nào khác không?


Không, tôi định trở lại trường học.
Thật ra đi học cũng là nghỉ ngơi.
Cố Châu vừa cười vừa nói:
Đoàn làm phim của chúng ta vì lần tai nạn này cũng là trong họa có phúc.


Còn tiết kiệm được phí tuyên truyền, cho nên nam thần phải mời chúng tôi ăn mấy bữa tiệc mới được.
Tiểu Trang cười hì hì.

Đương nhiên tôi sẽ không đối xử tệ với mọi người.
Cố Châu nói.

Tốt, qua!
Sầm Kim cầm loa nhỏ kêu lên.
Cuối cùng cảnh này cũng qua, tất cả người trong phim trường đều thở phào nhẹ nhõm.

Tất cả đừng di chuyển, sửa lại mấy cảnh.
Sầm Kim chỉ huy thợ quay phim tiến lên quay cận cảnh mấy khuôn mặt.
Đầu tiên quay mấy cảnh đặc tả Cố Châu nằm rạp trên mặt đất, sau đó lại quay đặc tả biểu cảm của Thịnh Kiêu Dương.

Được rồi, Kiều Kiều, cô hơ khô thẻ tre rồi đó.
Sầm Kim nói với Thịnh Kiêu Dương.
() Ý là kết thúc một bộ phim.

Góc quay nhất định phải tốt.
Lương Sương Nghệ không yên tâm dặn dò một câu.

Không sao, cùng lắm thì cắt sửa.

Ở bên kia, Thịnh Kiêu Dương đi vào nhà vệ sinh xong thì chậm rãi quay về, nhưng lại bị người ta chặn lại.
Thịnh Kiêu Dương vừa nghe mọi người nói chuyện vừa gửi định vị cho Thẩm Trí Ninh, bởi vì anh đang hỏi vị trí của cô.

Hôm qua, không phải phóng viên hỏi trên đường chúng ta đi quay phim lại gặp thảm họa chết người như thế có phải là một dự báo không tốt hay không? Nếu không phải sợ bọn họ viết linh tinh, tôi nhất định sẽ đáp lại, cho dù là dự báo cũng là gặp dữ hóa lành, cậu xem chúng ta vẫn còn rất tốt, hơn nữa chúng ta đã sắp quay xong bộ phim, đúng là quá thuận lợi!


Đúng rồi!

Thịnh Kiêu Dương không thích ăn đồ ăn Nhật Bản lắm, chỉ đi theo mọi người, sau khi ăn một chút đủ lót dạ thì không ăn nữa.

Em không ăn thêm chút nữa à? Không thích à?
Cố Châu nhìn cô.

Em đã ăn no rồi, em đến phòng rửa tay.
Ngồi ở đây nhìn mọi người ăn cũng khó xử, Thịnh Kiêu Dương dứt khoát kiếm cớ đi ra ngoài.
Thịnh Kiêu Dương thở phào nhẹ nhõm, bởi vì quay phim điện ảnh nghiêm khắc hơn quay phim truyền hình. Đặc biệt, Sầm Kim còn là người theo đuổi sự hoàn hảo, nhiều khi cô rõ ràng cảm thấy mình diễn tốt rồi, nhưng Sầm Kim lại yêu cầu bọn họ quay đi quay lại nhiều lần.
Vì phối hợp với thời gian của cô, Sầm Kim đã tập trung tất cả các cảnh quay của cô lại, vì vậy lần này áp lực của cô cũng rất lớn.

Tối hôm nay tôi mời mọi người ăn tiệc, xem như chúc mừng tôi hơ khô thẻ tre.
Thịnh Kiêu Dương nói.
Không khí trong phòng đột nhiên náo nhiệt, một vài nhân viên trò chuyện xem đi đâu chơi vui hơn, trong khi Cố Châu đang hỏi lịch trình tiếp theo của Thịnh Kiêu Dương.

Ba ngày nữa em phải đến một buổi trình diễn.
Thịnh Kiêu Dương trả lời.

Phải ra nước ngoài sao?

Sau khi kết thúc công việc, mọi người chuyển địa điểm, đi đến một nhà hàng Nhật có tiếng.
Lúc chờ đồ ăn mọi người vừa nghịch điện thoại vừa trò chuyện.

Không thể không nói, Kiều Kiều thuộc về kiểu thể chất top tìm kiếm, hơi một chút lại có tin tức trang nhất lên top tìm kiếm.
Tiểu Trang nói.

Bạn học cấp ba?
Thịnh Kiêu Dương híp mắt, bởi vì hôm nay cô quay phim nên đeo kính sát tròng, lúc này đang đánh giá cô gái tự xưng là bạn học cấp ba.

Từ Kiều Kiều, chúng ta còn học chung một lớp đấy!
Thư Nhã cũng nói.
Trái tim của Thịnh Kiêu Dương hơi siết chặt lại, không ngờ chỉ đi ăn đồ Nhật mà cũng gặp bạn học cũ của Từ Kiều Kiều.

Ừ, đến tuần lễ thời trang Thu Đông, chắc anh cũng được mời đi xem buổi trình diễn chứ?

Cố Châu mỉm cười ngầm thừa nhận.

Vậy anh đi ngày nào?
Thịnh Kiêu Dương hỏi tiếp.

Hai cô có chuyện gì?


Nghe nói cậu đã trở thành ngôi sao, chúc mừng, chúc mừng!
Thư Nhã nói.
Thịnh Kiêu Dương không trả lời, quay sang nhìn Lương Sương Nghệ, ánh mắt đảo một vòng trên bụng của cô ta,
Chắc cô vẫn còn đi học?
Nếu là bạn học, nhất định tuổi tác cũng không khác là bao, còn trẻ đã mang thai, có phần hơi mất tự trọng rồi.

Cô là ai?
Mặc dù Thịnh Kiêu Dương có trí nhớ rất tốt, nhưng cũng không thể nhớ rõ những người không quan trọng.
Song ở trong mắt Lương Sương Nghệ, đây rõ ràng là một loại coi thường.
Cô ta tức giận, nhưng nghĩ tới kế hoạch của bản thân, liền tạm thời nhịn xuống:
Tôi là bạn học cấp ba của cậu đó!

Cô đứng ở trên hành lang cầm điện thoại gửi tin nhắn hỏi Thẩm Trí Ninh đi đến đâu rồi, chờ đến lúc anh trả lời sắp đến rồi, cô mới nhét điện thoại vào trong túi định đi vào nhà vệ sinh.
Cánh cửa phòng riêng bên cạnh phòng của bọn họ mở ra, có hai người đi ra, một người ưỡn cao cái bụng to, một người khác đỡ cô ta.
Lúc đi ra nhìn thấy Thịnh Kiêu Dương đang muốn đi qua trước mặt, cô gái trẻ đang ưỡn cao cái bụng liền thay đổi sắc mặt.
Lương Sương Nghệ vuốt bụng của mình:
Đây là bé cưng của tôi và Vệ Dương.


Ồ, vậy chúc mừng hai người.
Thịnh Kiêu Dương nói xong liền muốn đi ngang qua bọn họ.
Lương Sương Nghệ giơ tay cản lại.

Được!
Tất cả mọi người reo hò.

Mọi người thống nhất ý kiến xem tối nay ăn gì, tôi sẽ trả tiền.
Cố Châu nói.
Mọi người liền tiến hành một cuộc bàn bạc sôi nổi, hơi do dự giữa tiệc hải sản và đồ ăn Nhật Bản, cuối cùng thiểu số phục tùng đa số, lựa chọn ăn đồ ăn Nhật Bản.

Trương Phá Q9uân!
Cô hét lên về phía đối diện.
Người đứng ở đầu bên kia lối qua đường nghe thấy tiếng gọi, nhìn theo âm thanh, thấy cô thì nở m6ột nụ cười ấm áp. Vừa mới chuyển sang đèn xanh, anh đã sải bước đi về phía cô.
Lúc đi đến giữa đường, một chiếc xe bán tải lao nhan5h đến, hất cả người anh bay ra ngoài.

Sao có thể để cô mời chứ, muốn mời cũng là Đạo diễn Sầm của chúng ta mời.
Phó đạo diễn vừa cười vừa nói.
Sầm Kim nhướng mày,
Bộ phim này của chúng ta do Cố Châu đầu tư, muốn mời cũng không đến lượt tôi.

Cố Châu đã sớm bò dậy từ dưới đất, lau sạch sẽ
vết máu
bên môi:
Được, tối nay để tôi mời.


Đoàn làm phim của chúng ta cũng lên top tìm kiếm.
Thợ quay phim nói.

Lúc tuyên truyền chưa chắc đã đạt được hiệu quả này, không ngờ bộ phim của chúng ta vì một thiên tai mà nổi tiếng trước khi tuyên truyền.


Đúng vậy, đúng vậy, hai ngày qua đoàn làm phim và Kiều Kiều đều chiếm vị trí nhất nhì trên top tìm kiếm.


Cũng chỉ có em không vội, người đại diện của em không thúc giục em sao, chẳng lẽ công ty quản lý cũng không muốn em làm thêm việc kiếm thêm tiền sinh hoạt sao?

Thịnh Kiêu Dương chỉ cười không nói, cũng không giải thích bất cứ điều gì, cô đã ký hợp đồng đặc biệt với Quốc tế Ngu Nhân, điều khoản cuối cùng trong hợp đồng là phải giữ bí mật không được tiết lộ với những ngoài khác, cho nên cô không thể nói cho người khác biết cô không bị công ty kiềm chế.
Sau khi món ăn được mang lên, sự chú ý của mọi người đều chuyển sang đồ ăn.

Ồ, suýt nữa thì quên mất cô vẫn là sinh viên.
Sầm Kim giật mình.

Kiều Kiều, em không tận dụng xu thế hiện tại để nhận thêm chút việc sao?
Tiểu Trang ngồi bên cạnh Thịnh Kiêu Dương quay sang chen miệng vào.

Không vội.
Thịnh Kiêu Dương mỉm cười.

Cô đang nói cái gì?
Thịnh Kiêu Dương nhíu mày, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc người này muốn nói cái gì.


Tôi đang cảnh cáo cô, dù tài dụ dỗ của cô rất cao, thì chim sẻ mãi mãi cũng không biến thành phượng hoàng được.
Lương Sương Nghệ cố ý chế giễu.


Không hiểu cô đang nói cái gì, làm ơn tránh ra, bạn của tôi còn đang chờ tôi.
Thịnh Kiêu Dương lạnh lùng, muốn đi ngang qua người Lương Sương Nghệ.

Lúc cô đi ngang qua Lương Sương Nghệ, đột nhiên Lương Sương Nghệ ôm bụng ngồi xuống bên cạnh, mặc kệ mặt đất có bẩn hay không.

Thịnh Kiêu Dương quay sang nhìn cô gái đi cùng với Lương Sương Nghệ, thấy đối phương đang cầm điện thoại đứng bên cạnh, có vẻ cũng không định đi đỡ Lương Sương Nghệ, hiển nhiên điều này có vấn đề, nếu không nhìn thấy bạn của mình đang mang thai lại bị đau bụng, nhất định phải quan tâm ngay lập tức.

Cô cũng không định để ý việc này, nhấc chân đi về phòng riêng, mới đi được một bước đã nghe thấy Lương Sương Nghệ kêu gào.


Ôi, đau quá!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.