Chương 243: Giải tỏa
-
Nữ Vương Thời Thượng
- Đậu Ta Rất Bận
- 2210 chữ
- 2022-02-06 12:27:51
Anh Trí Ninh, em khó chịu!
Tiếng nỉ non của cô mềm mại mà ngọt ngào, cơ thể nhẹ vặn vẹo, sự quyến rũ như một lời mời im l8ặng
Cho đến khi phòng tắm vang lên tiếng nước, trái tim treo lên cao của anh mới hạ xuống, anh đặt cốc nước xuống, đi đến cửa phòng tắm, cửa cũng không khóa, vừa nhìn đã hiểu rõ tình hình ở bên trong
Lúc này Thịnh Kiêu Dương dáng người cao ráo không hề nhỏ nhắn xinh xắn lại cuộn tròn, ôm đầu gối ngồi trên sàn nhà dưới vòi hoa sen, dòng nước làm cả người cô ướt đẫm, thật sự trông rất đáng thương
Thẩm Trí Ninh buồn bực hừ một tiếng, anh tóm lấy hai bàn tay đang lung tung giày vò của cô nắm chặt lại một chỗ, anh đè tới phía trước, liền đè cô xuống chiếc giường lớn, tay của cô đã bị anh nắm hết, nhưng vẫn không thành thật, mưu đồ tìm tòi nghiên cứu thứ gì đó vừa mới chạm vào
Ngọn lửa bùng lên nơi đáy mắt, vậy mà anh lại chỉ có thể kiềm chế bản thân
Chỉ cần cho cô ấy uống nước, đổ nhiều mồ hôi, đừng để cô ấy nhịn đến khó chịu, cứ giúp cô ấy một chút.
Về phần giúp như thế nào, bác sĩ chỉ cho Thẩm Trí Ninh một ánh mắt
Anh hiểu mà
, rồi cầm hòm thuốc rời đi
Thẩm Trí Ninh nghĩ đến lời khuyên của bác sĩ, lúc này liền tăng nhiệt độ ở trong phòng
Cô nhìn theo hướng phát ra giọng nói, thấy người trước mắt rất bình tĩnh thờ ơ ngồi cạnh giường
Cô mơ mơ tỉnh tỉnh đã không thể suy nghĩ bình thường nữa, chỉ theo bản năng cảm thấy không vui, uất ức gọi anh:
Anh Trí Ninh!
Giọng nói mềm mại lướt qua màng nhĩ, Thẩm Trí Ninh suýt thì không kiềm chế được bản thân, anh hít một hơi thật sâu, giơ tay kia ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, an ủi:
Ngoan, đợi bác sĩ tới.
Không phải anh không nghĩ tới giúp cô giải tỏa, nhưng anh không chắc trong thuốc kia có hàm chứa thành phần khác không, có để lại di chứng gì không, cho nên chắc chắn phải chờ bác sĩ đến, để người chuyên nghiệp đến phán đoán xem phải làm sao mới giải được tác dụng của thuốc
Bác sĩ cảm thấy tê cả da đầu, phải chịu áp lực lớn lao:
Người trẻ tuổi thường dùng loại thuốc này để trợ hứng, ngoại trừ thành phần thúc đẩy tình dục còn có một chút thành phần gây ảo giác, đến khi tác dụng của thuốc tan đi hết thì sẽ không sao, di chứng thì cũng là sau khi phóng thích xong sẽ suy yếu mấy ngày, cụ thể suy yếu bao lâu thì phải xem mức độ kịch liệt và thể chất để xác định.
Đi ra ngoài!
Thẩm Trí Ninh bắt đầu đuổi người
Bác sĩ đeo hòm thuốc lên, trước khi đi còn kiên nhẫn nói thêm một câu:
Lần đầu chạm vào thứ này, phản ứng sẽ lớn hơn, phải giải tỏa càng nhanh càng tốt
Là anh.
Cổ họng của Thẩm Trí Ninh hơi căng chặt, đầu tiên anh tắt nước của vòi hoa sen, cầm khăn tắm lớn trùm từ đầu đến chân của cô
Em rất khó chịu.
Giọng nói rầu rĩ của cô vang lên từ dưới khăn tắm
Hình ảnh xinh đẹp đánh thẳng vào thị giác của anh
Anh nhắm mắt lại, cố nén lại dục vọng sắp xông ra khỏi trói buộc, tay phải đã đi tới eo thon của cô vuốt ve qua lại, ngay lúc cô hoảng sợ muốn vặn eo né tránh, ngón tay của anh lại cong lên kéo một cái, miếng vải cuối cùng bị kéo xuống.
Nhưng không uống nhiều nước một chút, tác dụng của thuốc sẽ tập trung lại, cô càng thấy khó chịu hơn
Thẩm Trí Ninh thoáng nhìn cô lại bắt đầu mất tỉnh táo, tự ngậm một ngụm nước ấm, cúi người đè xuống môi cô, không hề do dự mà truyền nước qua
Cho dù chỉ dùng một tay, anh cũng không hề tốn sức cởi bỏ chiếc váy ướt sũng của cô
Trên người cô chỉ mặc bộ đồ lót lộ, nhìn một cái là thấy hết dáng người đẹp đẽ
Sẽ hết khó chịu ngay thôi.
Thẩm Trí Ninh bế cả người cô lên đi ra bên ngoài, lúc đi ngang qua bồn tắm lớn, anh hơi dừng lại, giơ một tay ra mở công tắc nước nóng
Vừa bước vào trong phòng, hơi nóng đã vây quanh người
Anh không yêu em! Em không cần anh quan tâm nữa!
Nghe cô tức giận cứ như trẻ con, Thẩm Trí Ninh vừa buồn cười vừa bất lực, ôm chặt cô, nhẹ vỗ về lưng của cô:
Ngoan, anh không thể tự làm chủ được, chẳng may để lại di chứng sẽ không tốt đâu.
Anh thấy cô khó chịu như vậy, trong lòng anh cũng rất lo lắng, nhưng càng như thế thì anh càng không dám hành động thiếu suy nghĩ
Thịnh Kiêu Dương nức nở, không thành thật giãy giụa ở trong lòng anh
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, bàn tay còn lại di chuyển trên làn da trơn nhẵn, đi lòng vòng về phía trước
Khi đầu ngón tay lưỡng lự ở cửa ra vào, vẻ mặt của anh tỏ rõ sự cố gắng kiềm chế
cách đơn giản nhất cũng nhanh nhất là giúp cô ấy giải tỏa.
Bác sĩ nói ra
Chỉ như vậy? Không có di chứng gì à?
Ánh mắt sắc bén của Thẩm Trí Ninh nhìn chằm chằm vào bác sĩ
Khụ.
Ở cửa vang lên tiếng ho khan tìm sự tồn tại
Thẩm Trí Ninh nhìn qua, thấy bác sĩ gia đình của Jarret đang đeo hòm thuốc đứng ở cửa ra vào, anh nhíu mày,
Anh còn muốn đứng ở cửa bao lâu nữa, vào đi!
Bác sĩ vội vàng đi vào
Thịnh Kiêu Dương càng uất ức hơn, cô rất khó chịu, không biết phải làm thế nào, người có tin tưởng nhất lại khoanh tay đứng nhìn, hất bàn tay của anh mà mình đang ôm trước ngực ra như để trút giận
Cô cắn môi, nhíu mày ngồi dậy nhìn bốn phía xung quanh, lúc nhìn thấy cửa phòng tắm mới hơi dừng lại, cố sức bò xuống giường, mới đi hai bước mà đôi chân đã mềm nhũn
Thịnh Kiêu Dương đang thấy khổ nóng cũng cảm giác rõ rệt nhiệt độ xung quanh bản thân thay đổi, cổ kéo quần áo, cảm thấy mặc quần áo ngột ngạt đến không thở nổi, nhưng khóa kéo của bộ váy này nằm ở phía sau lưng, cổ kéo như thế nào cũng không cởi được
Cô chỉ muốn khóc thôi
Cô như một người đang khám phá những điều mới mẻ, dán lên môi anh gặm cắn, không quá liều lĩnh, lại như không thể vào được, cho nên cô vội đến mức càng liếm càng mạnh, hàm răng sắp cắn rách môi của anh rồi
Đã đến nước này, nếu Thẩm Trí Ninh còn có thể nhịn nữa, thì anh thật sự bị lãnh cảm rồi
Kiều Kiều!
Thẩm Trí Ninh nhìn thấy cảnh này, trái tim thắt lại
Lúc này, cuối cùng Thịnh Kiêu Dương cũng tỉnh táo một chút, sau khi nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu, nước từ trên đỉnh đầu chảy xuống khuôn mặt của cô, lớp trang điểm ở trên mặt cô đã nhòe nhoẹt, đổi lại là người khác đột nhiên nhìn thấy chắc chắn sẽ bị giật mình
Bởi vì nóng, cảm giác cuộn trào trong cơ thể sắp nuốt chửng toàn bộ lý trí của cô, dù thế nào thì cô vẫn nhớ rõ người trước mắt có thể dựa vào
Cô liền ôm lấy, cọ bên này cọ bên kia, chờ đến lúc không có được chút mát mẻ nào, lại bắt đầu nức nở như một con thú nhỏ không tìm thấy đồ ăn
Quân sĩ nghe vậy, nước bọt ứa ra, nhờ vậy mà hết khát nước, bước chân cũng nhanh hơn hẳn
Câu này có nghĩa là được an ủi bằng những điều không tưởng
Thịnh Kiêu Dương lại bắt đầu không chịu được mà giãy giụa, suýt chút nữa đã lăn ra khỏi vòng tay của anh
Mặc kệ có làm ướt giường hay không, anh đặt Thịnh Kiêu Dương lên giường, đỡ nửa người trên của cô dậy, cầm cốc nước được đặt trên tủ đầu giường muốn cho cô uống nước, nhưng lúc này cô lại không ngoan ngoãn như vừa rồi, vung tay lên suýt nữa hất đổ cốc nước.
Hai bàn tay bị giữ chặt của cô di chuyển xuống dưới từng chút từng chút như đang đi cày, anh dứt khoát giam hai tay của cô ở trên đỉnh đầu
Anh hơi động đậy đầu ngón tay, chiếc áo ngực bị ướt của cô bị cởi ra
Thế nhưng, cô chỉ là một người đã ăn thịt heo chứ chưa thấy heo chạy, nên không biết heo chạy là dáng vẻ gì
Thế là, chỉ khổ cho Thẩm Trí Ninh
Lúc cảm nhận được nước, cô chủ động lại gần, nếu không phải anh kịp thời lùi lại, đầu lưỡi của cô đã tiến tới rồi
Nhưng lần thứ hai mới được một nửa, cô đã quấn lấy, một phần nước còn dư chảy dọc theo khóe môi, anh đành phải nuốt chỗ còn lại xuống
Thẩm Trí Ninh bị cọ đến cả người nóng bừng lại hơi do dự, khó khăn đẩy Thịnh Kiêu Dương ra, đi rót nước
Đến lúc anh rót nước xong quay về, trên giường đã không còn bóng người, anh rùng mình, nếu +lúc này bảo trong lòng không thấy hoảng hốt là giả
Nhìn mơ hết khát, bàn tay mềm mại của cô lướt trên cơ thể anh, như muốn từ trên người anh tìm được thứ có thể giúp mình thoát khỏi trạng thái này
() Ngụy Võ Để hành quân bị mất nguồn nước, quân lính khát nước khiến bước đi chậm hơn, ông bèn nói
Trước mặt có khu rừng mơ lớn, ăn trái của nó vừa ngọt vừa chua có thể hết khát nước
Đổi thời gian, đổi tình huống, anh còn kiên nhẫn như vậy sao? Chắc chắn là không! Nhưng bây giờ cô không được tính là cô, bởi vì hành động bây giờ của cô hoàn toàn là theo bản năng, cũng không phải là ý thức của chính cô
Cô quá quan trọng với anh, anh không cho phép bản thân đối xử tùy tiện với cô
Sau khi xem qua tình hình, lại kiểm tra bột phấn ở đáy ly, anh ta khẽ thở ra, nói với người đàn ông vẫn đang nhìn mình chằm chằm:
Đây là một loại...
Nói thẳng cách giải quyết đi.
Thẩm Trí Ninh ngắt lời, bây giờ anh đâu còn tâm trạng nghe đây là thuốc gì, anh chỉ muốn biết làm cách nào giúp cô giải được tác dụng thuốc.
y..
Đây chắc chắn là khoảnh khắc nhếch nhác nhất của Thịnh Kiêu Dương từ trước đến nay, không có lần thứ hai
Anh Trí Ninh?
Hình như kính sát tròng đã bị rơi mất nên cô không nhìn rõ được ai
Nhìn sắc đẹp có thể thay cơm ở trước mặt, đôi mắt Thẩm Trí Ninh dân tối hơn, hầu hết khẽ chuyển động lên xuống, anh ki3ềm chế nói:
Kiều Kiều, chờ một chút, bác sĩ sắp tới rồi.
Lúc trước Thịnh Kiêu Dương chưa từng xảy ra quan hệ với ai, tuy biểu hi9ện của cô như đã duyệt qua vô số chàng trai, nhưng trên thực tế lại vô cùng đơn thuần, ngay cả nụ hôn đầu cũng chỉ được dâng lên s6au khi biến thành Từ Kiều Kiều
Lúc trước cô đi ra ngoài đều rất cẩn thận, cho nên chưa từng trải nghiệm cảm giác kiến cắn 5như lửa đốt.
Còn chưa đợi anh kéo hết bộ quần áo ẩm ướt ở trên người cô xuống, cả người cô đã dán lên trên người anh, tiếp tục cọ xát
Nếu cô đã được chiến đấu thực tế, thì lúc này đã sớm bắt đầu ra tay rồi
Đột nhiên, cô ưm một tiếng
Trong lúc vô tình, tiếng ưm cực nhẹ của cô vô cùng quyến rũ, anh nghe thấy thì suýt nữa không khống chế được
Chiếc cốc được đặt lên tủ đầu giường, anh đỡ gáy cổ, chào đón đầu lưỡi của cô, khi thì dẫn cô đi vào địa bàn của anh vui đùa ầm ĩ, lúc thì xông vào ổ nhỏ của cô cùng triền miên
Bàn tay còn lại của anh lướt ra sau lưng của cô, sờ đến khóa kéo, sau khi một tiếng
xoẹt
cực nhẹ vang lên, tấm lưng trần lộ ra
Thẩm Trí Ninh kịp thời ôm lấy cô
Em muốn đi đâu?
Anh nhíu mày
Càng quan tâm nên càng cẩn thận
Nụ hồn của anh, bàn tay của anh, lúc này đối với Thịnh Kiêu Dương mà nói, không khác gì châm ngòi thổi gió, khiến cô càng thấy khó chịu hơn
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.