• 1,194

Chương 250: Lúng túng



Lão Ninh, cái gì gọi là tranh của tôi bán cũng không tệ? Ông đang khen giá trị tranh của tôi, hay là đang mỉa mai tôi tham tiền?
Ông8 cụ Ngô trêu chọc.

Ông cụ Ninh không trả lời, chỉ nói:
Ông còn nhận học sinh không?
Thịnh Kiêu Dương ngạc nhiên nhìn ông cụ3 Ninh, lại còn cố ý tìm thấy cho cô, có phải chứng tỏ ông cụ đã chấp nhận cô không?
Tôi đã nói sao ông lại tốt bụng khen tranh của đ9ám hậu bối ở trước mặt tôi mà.
Ông cụ Ngố vừa cười vừa nói, trái lại trên mặt ông cụ lại không có vẻ gì là ngạc nhiên, hiển nhiên từ6 lúc bạn tốt nhắc đến tranh của ông ấy đã nhận ra ý đồ của đối phương

Ổ ổ, đúng nhỉ.

Quẹt thẻ đi.
Người đàn ông vô cùng đẹp trai nói với cô ta
Cô gái hơi đỏ mặt, vội nhận thẻ đen, quẹt thẻ một cái rồi nhập số tiền,
Xin hãy điền mật mã thanh toán.

Không có mật mã.
Hơi thở của cô gái hơi cứng lại, lần này gặp được anh nhà giàu, đáng tiếc anh nhà giàu có chủ rồi
Lúc đầu cô thu ngân chỉ không nhịn được liếc nhìn bạn gái của anh đẹp trai, nhưng lúc đối phương hơi ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia lập tức mở to hai mắt ngẩn người
Sau khi cặp tình nhân rời đi, lúc khách hàng tiếp theo đến trả tiền, cô gái này còn chưa tỉnh táo lại
Tiệc mừng thọ là kiểu tiệc Trung Quốc, đến lúc khai tiệc, mọi người nhộn nhịp ngồi vào chỗ
Thật ra kiểu tiệc này rất nhàm chán, nhưng việc quan hệ qua lại là một phần không thể thiếu, đối với một số người, bữa tiệc kiểu này chính là cơ hội và là nơi để phát triển các mối quan hệ
Ông cụ Ngô cười vui vẻ,
Xem ra cháu cũng biết không ít.


Cháu có nghiên cứu các tác phẩm hội họa của ông, tranh sơn thủy của ông trong khí thế mạnh mẽ mang theo ý cảnh khoáng đạt xa xăm, cháu rất thích tác phẩm của ông
Họ tìm một cửa hàng gần nhất
Bởi vì hôm nay đi tham gia tiệc mừng thọ nên Thịnh Kiêu Dương không mang công cụ để ngụy trang như khẩu trang, cô dựa vào người Thẩm Trí Ninh, cúi đầu cùng anh đi vào siêu thị bán vật dụng hàng ngày
Nếu cháu có gì không hiểu có thể hỏi ông.
Mặc dù ông cụ Ngô không trực tiếp đồng ý nhận Thịnh Kiêu Dương là học sinh, nhưng giọng điệu đã mềm mại hơn, nửa hứa hẹn.

Được rồi, cháu không làm phiền ông nội Ngô và ông ngoại ôn chuyện nữa.
Thịnh Kiêu Dương rất hiểu chuyện rời đi

Không cần.
Thịnh Kiêu Dương vội kéo Thẩm Trí Ninh đi đến quầy thu ngân
Nhân viên thu ngân vốn chỉ là nhân viên làm theo ca, nhìn thấy hai túi băng vệ sinh ở trên quầy cũng không cảm thấy kỳ lạ, nhưng lúc trước mặt xuất hiện một tấm thẻ đen, cổ ta ngẩn ngơ, không nhịn được ngước mắt nhìn

Anh chuyển chủ đề rất nhanh.

Ha ha, con người của tôi là như vậy, cô nên làm quen đi.
Thịnh Kiêu Dương đột nhiên mỉm cười, khiến Ninh Quang Vũ nhìn đến ngẩn người, chỉ thấy cô vui vẻ nói:
Tại sao tôi phải làm quen?
Ninh Quang Vũ vừa mới treo lên nụ cười cà lơ phất phơ, đang muốn nói chuyện, người trước mặt đã đi lướt qua bên cạnh, đi tới phía sau anh ta
Anh ta hơi ngẩn ra, quay lại nhìn, đã thấy người kia chạy tới bên cạnh một người đàn ông.
Ông cụ Ngô không tin, nghi ngờ nhìn bạn tốt, trêu chọc:
Không phải là ông sợ tôi cướp cháu dâu với ông chứ? Ông cứ yên tâm, cháu ngoan của tôi rất có chính kiến, dù tôi thích thì chưa chắc thằng bé đã thích.
Khóe môi ông cụ Ninh giật giật,
Góc tường của Trí Ninh nhà chúng tôi kiên cố như sắt, ai cũng không đào được.
Thịnh Kiêu Dương mới rời đi đã bị người ta cản lại

Tôi rất thích vai Chân Hoan của cô.
Ninh Quang Vũ nghiêng đầu, mang theo chút vô lại
Ông cụ Ngô nhìn Thịnh Kiêu Dương, ôn hòa hỏi:
Lúc trướ5c cô bé có học qua quốc họa sao?

Cháu đã bắt đầu tự học từ tháng hai năm ngoái, cháu càng học tập càng cảm nhận được sự uyên bác của quốc họa, càng thấy thích hơn.
Ánh mắt ông cụ Ninh hiện ra sự ngạc nhiên, tự học một năm mà đã đạt được trình độ kia, đúng là có thiên phú

Lão Ngô, trình độ của Kiều Kiều không hề kém hơn đám học sinh đã theo học ông mấy năm, thậm chí có nhiều học sinh của ông còn kém con bé.
Ông cụ Ninh nhìn ông cụ Ngô, trong giọng nói bình tĩnh lại lộ ra sự kiêu ngạo? Ông cụ Ngô nhướng mày, tỏ vẻ không tin, nhưng thái độ vẫn rất ôn hòa, nói:
Tôi phải tận mắt nhìn mới biết được trình độ như thế nào, không phải tôi khoe khoang, học sinh của tôi cũng có thiên phú rất cao, ít nhất năm ngoái còn đoạt được giải thưởng.

Ông đến nhà tôi nhìn xem, hôm qua Kiều Kiều vẽ một bức tranh thủy mặc làm quà mừng thọ cho tôi đấy.
Có cái gọi là trước lạ sau quen, ông cụ Ninh đã gọi tên Thịnh Kiêu Dương rất thuận miệng rồi

Sau đó thì sao?
Thịnh Kiêu Dương bình tĩnh nhìn anh ta

Tôi rất tò mò không biết cô làm cách nào tóm được người anh họ luôn không cần phụ nữ của chúng tôi.

Điều này liên quan gì đến việc anh thích vai Chân Hoàn của tôi?

Không liên quan, đây không phải là muốn bắt chuyện à, tất nhiên phải tìm một đề tài để nói chuyện chứ.
Ninh Quang Vũ rất tùy ý
Thế là cô chỉ có thể nói rõ tình huống với Thẩm Trí Ninh đang ngồi bên cạnh
Thẩm Trí Ninh không do dự, đứng dậy nói một câu với ông cụ Ninh, rồi dẫn Thịnh Kiêu Dương rời đi
Sau đó nữa, hai người nhìn rất xứng đôi này đi qua một bên khác
Ninh Quang Vũ bĩu môi, chạy rõ nhanh

Từ Kiều Kiều, người vừa rồi hình như là Từ Kiều Kiều!
Cô gái kích động đến mức cao giọng nói

Sao có thể? Sao Từ Kiều Kiều lại đến đây mua đồ được, người ta là ngôi sao lớn, có trợ lý còn có người đại diện, dù thế nào cũng không có khả năng tự mình đi mua đồ.
Quản lý tỏ vẻ không tin
Nhưng lúc bữa tiệc đến giữa trưa, đối với Thịnh Kiêu Dương lại hơi lúng túng, bởi vì ăn được một nửa, bụng của cô co rút đau đớn từng cơn, cô cảm nhận được dì cả đã tới
Thật sự rất bất lịch sự khi rời khỏi giữa chừng, lúc đầu cô cũng muốn nhìn một chút, nhưng nếu quần áo trên người bị bẩn, cuối cùng sẽ rất xấu hổ
Nhìn thấy hai người rời đi, bà cụ Ninh nhíu mày, nghiêng người hỏi ông cụ:
Hai đứa đi đâu vậy?
Ông cụ Ninh nói:
Trí Ninh nói nó không khỏe, muốn cùng Kiều Kiều về trước.
Bữa tiệc vẫn như trước, nhân vật chính vẫn ở đây, tất cả mọi người sẽ không để ý
Về đến nhà họ Ninh cũng phải tốn một tiếng, Thịnh Kiêu Dương không thể chịu lâu như vậy, hoặc là nói, không phải cô không chịu nổi, mà là dì cả không đợi cô.

Cháu hỏi đi.
Đối mặt với một hậu bối có thể là một hạt giống tốt, ổng cụ Ngô rất kiên nhẫn

Ông có phải là ngài Ngô Ứng Huy không ạ?
Đôi mắt của Thịnh Kiêu Dương lóe sáng như sao nhỏ nhìn ông cụ Ngô
Quản lý đi kiểm tra họ một tiếng, nhắc nhở:
Tiểu Cầm, trong giờ làm việc còn làm gì đó?

Em, em vừa mới hoa mắt.
Cô gái dùng sức dụi mắt

Thấy cái gì mà lại ngạc nhiên như vậy.
Người quản lý xấp xỉ tuổi tò mò hỏi.
Sau thời gian chờ đợi cực ngắn, máy POS không có chút chuyển động nào, cô gái thu ngân ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm khiến người ta đỏ mặt của người đàn ông, cô ta nuốt nước bọt:
Thật xin lỗi, anh ơi, máy POS không dùng được, nếu máy đã xảy ra sự cố, hai người có muốn đối phương thức thanh toán không?
Cô gái cúi đầu phản ứng lại, lấy điện thoại ra mở giao diện trả tiền, đưa cho cô thu ngân quét mã trả tiền
So với thanh toán bằng thẻ, thanh toán bằng điện thoại càng nhanh gọn hơn, bây giờ có rất nhiều người đã quen đi ra ngoài chỉ cầm theo điện thoại
Làm chuyện gì cũng phải có chứng có mực, cô cũng có cách xử sự riêng với điều này
Nhìn cô rời đi, ông cụ Ngô nói với ông cụ Ninh:
Cháu dâu bên ngoại này của ông là người nhà ai vậy, học vấn cũng không tệ.

Chỉ là con của một gia đình bình thường thôi.
Ông cụ Ninh nói
Có thể nói tranh của ông cụ Ngô là thấy nhập môn lúc cô học quốc họa.
Lời khen này quá cao cấp, khiến người ta không cảm thấy cô đang cố ý xum xoe, ngược lại còn cảm thấy rất chân thành

Sau này vẫn nên mang theo một ít tiền lẻ.

Không sao, về sau để người khác đi mua.
Nghe thấy cặp tình nhân ở trước mặt đối đáp, người bạn gái cúi đầu không nhìn được dáng vẻ, nhưng nam phiếu ở trong cặp tình nhân lại rất đẹp trai, khí chất và thần thái chói mắt, còn có giọng điệu cưng chiều này thật sự khiến người ta ghen tị muốn chết

Hai người cũng có thể thanh toán bằng điện thoại.
Cô thu ngân nhắc nhở
Dù sao, sau khi ông cụ Ngô nghe cô nói xong trong mắt cũng đầy ý cười, còn chưa nhìn thấy tranh của cô đã cảm thấy cô rất tốt, ít nhất năng lực giám định và thưởng thức khá tốt

Bây giờ ông đã không dễ nhận học sinh nữa, nhưng vẫn có thể chỉ điểm một hai
() Ý là mấy đoạn phim máu chó hay chiếu đi chiếu lại trên tivi, Đến khu đồ dùng nữ, Thịnh Kiêu Dương tìm được kệ hàng đặt rất nhiều loại băng vệ sinh, tìm được một loại băng vệ sinh có thể dùng tạm được lấy cả loại ngày và đêm

Cô gái, chúng tôi có cả loại có cánh dùng cũng rất tốt, có có muốn thử không, chúng tôi đang có hoạt động...
Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh nói cả một tràng dài

Được rồi, lát nữa tôi sẽ đến nhà ông.
Ông cụ Ngô thấy bạn tốt chắc chắn như thế, cũng bắt đầu tò mò, nếu quả thật có thể gặp được một hạt giống tốt, đương nhiên ông ấy vui lòng nhận thêm một học sinh

Ông nội Ngô, cháu có thể mạo muội hỏi ông một chuyện không?
Thịnh Kiêu Dương nói
Lúc đầu Thẩm Trí Ninh muốn cô ở lại trong xe, anh đi mua vật dụng hàng ngày cho cô, nhưng Thịnh Kiêu Dương nghĩ đến hình ảnh một mình anh đi dạo trong khu đồ nữ, cảm thấy không nên để anh đối mặt với tình cảnh khó khăn như thế
Đương nhiên, cô cũng sợ anh kiều đoạn giống trên tivi, đóng gói cho cô một đống băng vệ sinh mà cô không cần, đến lúc đó cô nói cô không thể dùng thì sẽ rất xấu hổ
Cô gái thu ngân cũng không quan tâm sẽ bị khiển trách, cô ta vội lấy điện thoại ra tìm, đột nhiên tỏ vẻ hưng phấn nói:
Thật sự là cô ấy! Anh đẹp trai kia là bạn trai của cô ấy, trên mạng có hình của bọn họ.
Vì dáng vẻ đẹp trai của anh chàng đẹp trai kia, cô ta mới lén lút nhìn nhiều mấy lần, vẫn còn nhớ kỹ dáng vẻ, người đàn ông trẻ trong bức ảnh chính là người vừa đứng ở trước mặt đưa thẻ đen cho cô ta!
Ôi chao, vậy mà em không nhận ra sớm một chút.
Cô thu ngân hơi ủ rũ cúi đầu thở dài


Được rồi, nhanh làm việc đi, đừng để ông chủ bắt được.
Quản lý thúc giục
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.