• 1,193

Chương 28: Bạn trai



Buổi họp báo sản phẩm mới của Mỹ Nữu.
Thịnh Kiều Dương cũng không ngẩng đầu lên liền trả lời.


Mỹ Nữu? Mỹ Nữu là ai?


Thịnh Kiêu Dương sửng sốt một chút, nói:
Là một minh tinh.


Trong đám minh tinh có người tên là Mỹ Nữu sao? Từ Tình sờ đầu Thịnh Kiều Dương, thúc giục:
Đi ăn cơm trước, con cũng chưa ăn bữa sáng.
Thịnh Kiêu Dương đáp lời, cầm điện thoại theo Từ Tình đi ra phòng ngủ.

Trên bàn ăn một mặn một chay một chén canh màu sắc không đẹp mắt, vừa nhìn đã khiến người ta không thấy ngon miệng

Từ Tình nhìn đồ ăn mình làm ra, nhớ tới giữa trưa hôm qua ăn món ngon, đột nhiên có chút ngượng ngùng


Kiều Kiều, đồ ăn mẹ làm không thể ăn, con ăn một chút trước đừng để đói bụng, có gì muốn ăn, lát mẹ sẽ đi ra ngoài mua cho con.

Không sao, chúng ta ăn trước đi, buổi chiều cùng nhau đi dạo.
Thịnh Kiêu Dương cười với Từ Tình, bắt đầu ăn

Tay nghề nấu ăn của bọn họ đều giống nhau, không đúng, tay nghề nấu ăn của mẹ còn tốt hơn cô, nếu cô nấu ăn thì đến chính cô cũng sợ hãi


Kiều Kiều, những năm nay để con phải khổ sở ăn đồ của mẹ, là mẹ quá vô dụng, ngay cả đồ ăn cũng nấu không xong.
Từ Tình tự trách

Đang tốt sao lại đa sầu đa cảm rồi hả? Thịnh Kiêu Dương nhướng mày, gắp một đũa đồ ăn đặt vào bát Từ Tình:
Ăn đi, ăn xong sớm một chút, chúng ta sẽ sớm đi chơi một chút

Từ sau khi trở về từ bệnh viện, chúng ta cũng chưa cùng đi dạo phố.

Vậy bụng con còn đau không?

Tốt hơn nhiều, mẹ đừng lo lắng, con hiểu rõ thân thể mình nhất

Mau ăn!
Từ Tình nhìn đồ ăn mà con gái gắp cho, không kìm lòng được nở một nụ cười hạnh phúc.

Thịnh Kiêu Dương nhìn người phụ nữ dễ thỏa mãn ở phía đối diện, trong mắt cũng mang theo ý cười

Ăn cơm trưa xong, hai người dắt tay nhau rời khỏi tiểu khu.


Kiều Kiều, chúng ta đi dạo ở đâu?



Trời nóng như này, chúng ta đi dạo trung tâm thương mại đi.
Thịnh Kiêu Dương dẫn Từ Tính đến trạm tàu điện ngầm gần nhất, ngồi tàu điện ngầm đến quảng trường An Nguyên

Đi vào trung tâm thương mại, Từ Tình có chút không chắc chắn, chỉ là nghĩ đến để đi dạo, cũng không mua gì, liền yên lòng

Thật vất vả có thể nắm tay con gái đi dạo phố, bà đặc biệt trân quý thời gian này

Nhưng Thịnh Kiêu Dương không chỉ đến đi dạo, trước đó chuyển nhà xong vốn muốn dẫn Từ Tình đi mua đồ, nhưng bởi vì nhận được điện thoại của tổ tiết mục, chỉ lo chuẩn bị đồ dùng hàng ngày để đi tham gia thi đấu, nhìn Từ Tình mặc đi mặc lại hai ba bộ quần áo, trong lòng cô thấy rất khó chịu

Cho nên dù hôm nay cô có chút không thoải mái, nhưng cô vẫn đưa Từ Tình đi dạo.


Cái này không tệ, thử một chút đi!



Cái quần này nhìn cũng thích hợp với mẹ, đi mặc cho con nhìn một chút.



Cũng không tệ, đến, thay giày đi.



A, còn thiếu túi, đến, xách cái này đi.

Hoàn mỹ, cứ mặc vậy đi

Tính tiền!



Chờ một chút.
Từ Tình vẫn cho là chỉ đi dạo phố vội kéo Thịnh Kiêu Dương lại


Kiều Kiều, những cái này rất đắt

Quên đi, muốn mua quần áo thì chúng ta qua khu phố cổ...



Không muốn!
Thịnh Kiều Dương ôm vai Từ Tình, dụ dỗ:
Ngoan! Không phải kiếm tiền là để tiêu à, bây giờ con có điều kiện để mẹ mặc quần áo tốt nhất, sao phải đi mua loại thông thường chứ? Được rồi, từ giờ trở đi, mẹ đừng quản gì hết, trong nhà cứ để con phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, còn mẹ, phụ trách xinh đẹp như hoa là được rồi.


Từ Tình bị lời nói của Thịnh Kiêu Dương chọc cười, nhưng giữa lông mày vẫn tràn ngập lo lắng

Theo túi lớn túi nhỏ, sự lo lắng của Từ Tình biến thành bất lực, cuối cùng biến thành chết lặng

Bà đã không còn nghĩ những cái kia có chưa, cũng không đi khuyên con gái đừng mua, toàn bộ quá trình chỉ vội vàng mặc thử

Tất cả đều để lại địa chỉ, bảo cửa hàng gửi quần áo đến nhà, Thịnh Kiều Dương kéo hai bàn tay trống trơn của Từ Tình đi đến một thẩm mỹ viện.

Sau khi giao Từ Tình cho chuyên gia làm đẹp, Thịnh Kiêu Dương gác chéo chân ngồi trên sofa lật tạp chí.

Đột chiên chuông điện thoại vang lên

Thịnh Kiêu Dương lấy điện thoại ra nhìn, là số lạ.


Alo?



Từ Kiều Kiều, sao em lại kéo số anh vào danh sách đen?
Trong điện thoại truyền đến một giọng nam.


Anh là ai?
Thịnh Kiều Dương nghiêng đầu.


Bạn trai em!


Thịnh Kiêu Dương tắt điện thoại, tiếp tục kéo vào danh sách đen

Không tới hai phút đồng hồ, lại một số lạ gọi tới


Em xảy ra chuyện gì, chẳng phải tham gia một cuộc thi à, liền trở mặt không quen biết rồi hả? Lúc trước em nhận đồ của anh cũng không như vậy!
Vừa nghe mấy, người bên kia đã nói một tràng.


Bao nhiêu tiền?
Thịnh Kiêu Dương không kiên nhẫn hỏi.


Cái gì?

Đồ anh mua cho tôi bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho anh!


Người đầu bên kia điện thoại dùng một chút, giọng nam chậm lại:
Không phải anh tìm em để đòi tiền, anh không để chút tiền này vào trong lòng

Bây giờ em ở đâu? Anh tới đón em.



Không phải đã chia tay sao?
Thịnh Kiều Dương thăm dò.

Đã kéo số vào danh sách đen, người bạn trai này hẳn cũng thành bọt biển rồi

Cô đột nhiên nhớ tới ngày ấy, lúc Từ Kiều Kiều xông ra trước xe cô, hình như cô có nhìn thấy, khi đó Từ Kiều Kiều đang khóc

Chẳng lẽ vì hôm đó Từ Kiều Kiều thất tình bị đả kích lớn mới thất thần chạy vào làn xe đang chạy?
Chúng ta còn chưa nói chia tay...



Vậy chia tay đi!
Thịnh Kiểu Dương lại dập điện thoại

Ngay sau đó chuông điện thoại lại vang lên

Thịnh Kiêu Dương hứng thú nhìn số điện thoại trên màn hình, vẫn là số điện thoại vừa rồi, cô còn nên đòi lại công đạo cho Từ Kiều Kiều không? Chờ đến lúc chuông điện thoại ngừng lại rồi vang lên một lần nữa, cô mới nghe máy


Kiều Kiều em nghe anh nói hết đã, ngày đó em chỉ nghe được một phần, không sai, lúc đầu anh theo đuổi em là vì đã đánh cược với đám anh em, anh thừa nhận, nhưng em dám nói lúc anh theo đuổi em không dụng tâm sao? Chẳng lẽ em không phải cảm nhận được sự thành tâm của anh mới đồng ý làm bạn gái anh sao? Đừng cãi nhau với anh được không, chúng ta gặp nhau một lần đi.


Đều là lời lẽ cũ rích! Thịnh Kiêu Dương bĩu môi

Cô hiểu rõ đức hạnh của đám con ông cháu cha đó, đều là đám người chim rảnh đến đau trứng, thường xuyên tụ tập làm chút gì đó

Em gái Từ Kiều Kiều này cũng xui xẻo, đang học hành chăm chỉ lại gặp phải cái chuyện dở hơi này

Có lẽ thấy bên này không trả lời, chàng trai ở đầu bên kia càng nói chuyện ôn tồn hơn


Em giận anh là đúng, nhưng đừng không gặp anh được không? Nói cho anh biết, em ở đầu, anh tới đón em.



Anh ở đâu?
Thịnh Kiều Dương không trả lời mà hỏi lại.

Bên kia sửng sốt một chút:
Phòng game Arcade ở An Nguyên.


A, vừa đúng.


Vậy anh đến đài phun nước quảng trường An Nguyên đi.
Ngược lại cô muốn nhìn tên cặn bã đã đùa bỡn Từ Kiều Kiều đến xoay quanh trông oai hùng thể nào.


Em cũng ở quảng trường An Nguyền?


Thịnh Kiêu Dương lười nói nhảm với anh ta, trực tiếp tắt điện thoại.

Cô đi vào bên trong nói với Từ Tình một tiếng, nói muốn đi gặp bạn, để Từ Tình làm xong thì gọi cho cô

Thịnh Kiêu Dương rời khỏi thẩm mỹ viện, lúc đến góc rẽ đột nhiên phần gây đau xót liền hôn mê.

Mà bên kia, trong phòng game Arcade, một chàng trai nói với người xung quanh:
Anh em, tôi đi đón người.



Đi thôi đi thôi, không kịp chờ đợi một gặp vịt con xấu xí sau khi biến hình rồi.


Chàng trai cười, cầm lấy điện thoại rời khỏi phòng game Arcade, đứng bên cạnh đài phun nước của quảng trường, đợi lại đợi, gọi điện thoại cho bên kia nhiều lần mà không ai nghe máy

Ước chừng nửa giờ, anh ta mới xác định mình bị leo cây rồi

ĐỊ Từ Kiều Kiều cô giỏi lắm!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.