• 1,193

Chương 342: Bồi dưỡng


Vậy tôi vẫn gọi cô là Kiều Kiều đi, cô đừng để bụng.

Vậy cô cũng đừng gọi tới khách sáo thể nữa.

Sao thế, muốn phỏng vấ8n tôi cái gì, nghĩ xong chưa?
Thịnh Kiều Dương cầm ly trà mà Tằng Hoan rót cho cô, chậm rãi uống một ngụm.


Câu hỏi tiế3p theo của tôi nếu có chỗ nào mạo phạm Kiều Kiều, vậy bạn không cần trả lời, tôi sẽ tự động thay đổi câu hỏi.
Sau khi tiêm một 9mũi dự phòng, cô bắt đầu hỏi từng câu từng câu một, đương nhiên, được sự cho phép của Kiều Kiều, cô đã bật bút ghi âm lên.
<6br>Bây giờ biết thân phận của Kiều Kiều không tầm thường, tất nhiên thời gian càng thêm quý giá, Bành Vũ tự hiểu lấy cũng không 5trì hoãn quá lâu, chưa đến hai mươi phút đã kết thúc cuộc phỏng vấn.
Cuối cùng, Bành Vũ đứng dậy kính cẩn cúi đầu chào Kiều Kiều, cảm kích nói:
Kiều Kiều, thật ra từ lúc mới đầu tôi đã nhận ra, bạn sẽ cho tôi một cơ hội, cho nên tôi mới chủ động chạy đến trước mặt bạn nhờ vả.
Ở đây, tôi cũng không muốn thể hiện thân phận fan hâm mộ của mình, mà dùng thân phận của chính tôi nói một câu cảm ơn!
Thịnh Kiều Dương chỉ nở nụ cười nhạt, nhìn Bành Vũ:
Tôi sẵn lòng cho người trẻ có mơ ước một cơ hội, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tôi phải nhìn người này vừa mắt, đúng lúc cô lại ở trong phạm vi này.
Bành Vũ bật cười,
Kiều Kiều, tôi còn lớn tuổi hơn bạn đấy, nghe bạn dùng người trẻ để hình dung tôi, đột nhiên cảm thấy hơn hai mươi năm lăn lộn của tôi đều uổng phí rồi.

Cô rất tốt, nếu như sau này không muốn làm cho tòa soạn nữa, nếu muốn thì đến làm cấp dưới của tôi.
Thịnh Kiều Dương thể hiện rất rõ thái độ tán thưởng của bản thân.
Bành Vũ hơi ngạc nhiên, lời này của Kiều Kiều rất có sức hấp dẫn, nhưng cô ấy vẫn uyển chuyển từ chối:
Tôi cũng rất muốn làm việc cho Kiều Kiều, nhưng giai đoạn hiện tại tôi muốn dựa vào năng lực của bản thân tự đi va chạm, cũng hy vọng có thể rèn luyện năng lực của mình nhiều hơn.

Rời khỏi tòa nhà Quốc tế Ngu Nhân, Bành Vũ quay lại nhìn, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết.
Cô gọi điện thoại nói tin tức tốt này cho Tổng biên tập trước.

Cô chắc chắn có thể mời Từ Kiều Kiều đến chụp ảnh trang bìa kì của chúng ta sao?
Tổng biên tập còn hơi do dự.

Vào lúc đó, tôi cũng có một suy nghĩ, cũng hy vọng có một ngày lời nói của bản thân sẽ có trọng lượng trong cái nghề truyền thống này, về sau ai dám bôi đen bạn, tôi sẽ chèn ép chết bọn họ!
Ngồi ở phía bên kia, ánh mắt Từ Bình nhìn Bành Vũ đã khác trước, lúc trước cô còn cảm thấy cô gái này hơi hấp tấp, vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, nhưng khi biết được hóa ra cô gái này là một fan đáng tin của Kiều Kiều, tất nhiên ấn tượng của cô sẽ khác.
Hơn nữa, lời nói của Bành Vũ khiến Từ Bình rất thoải mái, chỉ cần nghĩ đến tương lai, nếu đám fan Kiều chiếm được một vị trí trong mọi ngành nghề, Kiều Kiều có việc gì, vung tay lên gọi một cái, bốn phía đều là âm thanh ủng hộ Kiều Kiều, chỉ nghĩ đến tình cảnh kia đã cảm thấy máu nóng sôi trào.
Tằng Hoan nhìn Bành Vũ bằng ánh mắt người một nhà, còn thân thiết đưa cho Bành Vũ một tách trà.

Có lòng là được rồi, nhưng trước tiên cổ vẫn nên cố gắng vì bản thân, mà không phải vì người khác, chỉ có vì bản thân thì sống mới có ý nghĩa.
Thịnh Kiều Dương cũng không có vẻ gì là vô cùng vui mừng, đối với lời nói này từ trước đến nay cô chỉ nghe một nửa, sẽ không tin tưởng hoàn toàn.
Nói trăm ngàn lần tốt như vậy, chẳng bằng dùng hành động và kết quả để chứng minh.
Hơn nữa, sự yêu thích của fan hâm mộ đều chỉ là chốc nhát, qua một đoạn thời gian sự thích thú kia qua đi, đột nhiên ngày nào đó sẽ không còn thích ngôi sao lớn mà mình từng điên cuồng nữa.

Cô tốt nghiệp bao lâu rồi?
Từ Bình hỏi.

Sắp hai năm rồi, ôi, thời gian trôi qua nhanh thật.
Bành Vũ bùi ngùi thở dài.
Từ Bình càng thêm cảm khái, khó trách Kiều Kiều sẵn lòng cho Bành Vũ cơ hội, Bành Vũ này vừa tốt nghiệp đã có thể tìm đúng con đường phát triển cho bản thân nhanh như vậy cũng là hiếm có.

Cô thế này..
Từ Bình ở bên kia không nhịn được mà mở miệng, nhưng còn chưa nói được, đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Là điện thoại nội tuyến.
Thịnh Kiều Dương không nhanh không chậm đi qua trả lời điện thoại:
Ai vậy?
Sau khi nghe đầu bên kia nói xong, cô chỉ nói:
Được, bảo bọn họ chờ một lát, tôi sẽ cho người xuống đón bọn họ ngay.
Sau khi tắt máy, Thịnh Kiều Dương nói với Từ Bình:
Chị Bình, chị xuống đón mấy người Tân An Lương đi.
Từ Bình đứng dậy, định đi ra ngoài.
Tằng Hoan bật cười:
Phóng viên Bành này thật là thú vị, nhưng nghe kiểu nói này của cô ấy, bây giờ chị vô cùng muốn nhìn ngày đó đến, người có tài năng xuất chúng trong mọi ngành nghề đều là fan hâm mộ của Kiều Kiều, ha ha, tình cảnh nhất định sẽ rất ngoạn mục.

Bành Vũ này làm phóng viên cũng khá đáng tiếc.
Thịnh Kiều Dương cảm khái.

Cũng không có cái gì đáng tiếc, bây giờ cô ấy là phóng viên, sau này thì chưa chắc, mục tiêu của người ta là Phó tổng biên tập, à, không đúng, Phó tổng biên tập chỉ là mục tiêu nhỏ của cô ấy, chắc chắn cô ấy còn muốn thay thế Tổng biên tập của cô ấy.
Vậy cũng tốt, nếu cô ấy có thể lên làm Tổng biên tập, không phải điều đó có nghĩa tòa soạn của bọn họ hoàn toàn thuộc về phe của chúng ta à?
Tầng Hoạn hào hứng nói.

Lúc trước Hội trưởng và Phó hội trưởng cũng nhóm thành viên nòng cốt của fan Kiều thảo luận về tương lai phát triển của fan Kiều, tất cả mọi người nhất trí bày tỏ muốn nỗ lực làm việc trong mọi ngành nghề, giống như Kiều Kiều tài năng xuất chúng, cũng có được một vị trí cho bản thân.
Mặc dù, mục tiêu này hoặc là nói ước mơ này có lẽ xa không với tới, nhưng chỉ cần chúng tôi cố gắng, ít nhất sau này có thể làm một người ưu tú cầu tiến, sau đó sẽ có năng lực giúp đỡ Kiều Kiều tốt hơn, trở thành chỗ dựa vững chãi của bạn!
Bành Vũ nói rất hào hứng, như đang tuyên thệ vậy.
Thịnh Kiều Dương cong môi cười, những fan hâm mộ này thật sự vô cùng đáng yêu.
Xuống đến tầng một, Bành Vũ rất tự giác chào tạm biệt Từ Bình.

Nếu ngày mai Kiều Kiều có thời gian, tôi sẽ thông báo với cô, dù cô ấy không có thời gian, tôi cũng sẽ nói cho cô biết, tạm thời cô cứ chờ tin đi.
Từ Bình khá dễ gần.

Được, cảm ơn chị Bình, tạm biệt chị Bình!
Bành Vũ vui vẻ nói.
Đương nhiên, như vậy cũng sẽ bị gọi là fan hâm mộ giả, lúc trước điên cuồng cũng không phải yêu thích chân chính, mà chỉ là đam mê nhất thời, fan hâm mộ thật dù là thần tượng đã chết được mấy chục năm thì cũng có thể yêu thích như lúc ban đầu.
Bành Vũ lè lưỡi, gật đầu đáp lại:
Ừ, Kiều Kiều nói đúng, đầu tiên phải sống vì bản thân trước.
Thịnh Kiều Dương mỉm cười, Bành Vũ này đúng là một nhân tài rất biết giao tiếp.

Kiều Kiều, tôi có một yêu cầu quá đáng, tôi muốn mời bạn giúp tôi chụp một số ảnh bìa,
Bành Vũ mặt dày nói,
Dù sao bạn cũng có lòng bồi dưỡng tôi, không bằng giúp tôi một lần nữa? Lần này, Tổng biên tập của chúng tôi nói, nếu lượng tiêu thụ của tập san cuối năm có thể tăng lên, sau này nhất định sẽ đưa tôi lên vị trí Phó tổng biên tập.
Bành Vũ đúng là người rất biết nhìn tâm tư của người khác, biết Kiều Kiều thích tính cách ngay thẳng, nên không che giấu, thẳng thắn tiết lộ mục đích của bản thân.
Thịnh Kiều Dương bật cười nhìn Tằng Hoan,
Được rồi, dọn bàn trà đi, pha lại một bình trà khác.
Ở bên kia, Bành Vũ đã đi theo Từ Bình vào thang máy.

Chị Bình, thật xin lỗi đã vượt qua chị trực tiếp đi hỏi Kiều Kiều, em cũng thật sự bất đắc dĩ, sắp đến tập san cuối năm rồi, nếu như em còn không lấy được cơ hội phỏng vấn độc quyền Kiều Kiều, cơ hội thăng chức lần này sẽ bị bỏ lỡ.
Bành Vũ lần nữa chân thành xin lỗi Từ Bình.
Từ Bình nghiêm túc đánh giá Bành Vũ, cũng có cái nhìn mới với cô gái trẻ này, nhớ lại lúc bản thân ở độ tuổi này vẫn còn đang làm một trợ lý nhỏ, phải bị sai tới sai lui ba năm mới lập được kế hoạch cho cuộc sống của mình.
Bành Vũ vội đứng lên:
Kiều Kiều có việc, vậy tôi cũng không quấy rầy nữa.
Thịnh Kiều Dương dựa vào bàn làm việc của mình, nhìn Bành Vũ nói:
Việc trang bìa để ngày mai lại nói, nếu ngày mai không có việc khác, tôi sẽ bảo chị Bình liên hệ với cô.
Đôi mắt Bành Vũ sáng lên, không giấu nổi sự vui vẻ trên mặt, cô liên tục nói cảm ơn:
Kiều Kiều, rất cảm ơn bạn!

Thịnh Kiều Dương xua nhẹ tay.
Bành Vũ đi theo Từ Bình ra ngoài.
Thịnh Kiều Dương gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ ý của Bành Vũ, cũng không nói gì thêm.

Kiều Kiều, thật ra tôi còn có một suy nghĩ, là một ước mơ của fan Kiều.
Bành Vũ nói một cách bí ẩn.

O? Là cái gì?
Thịnh Kiều Dương bị khơi dậy sự tò mò.

Tôi chắc chắn, chình miệng Kiều Kiều đã đồng ý rồi.

Nhưng gần đây cô ấy rất bận, hình như đang bận chuẩn bị cho bộ phim mới, có lẽ...
Bành Vũ còn chưa nói hết, đã bị Tổng biên tập ngắt lời:
Cô còn chưa chắc chắn chứ gì? Nói có lẽ là ý cũng chưa chắc chụp được à, ngày mai cô nhận được tin thì nói cho tôi ngay, bây giờ đừng có đảm bảo.
Ấy...

Bành Vũ hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng nhận ra Tổng biên tập thật sự coi trọng Kiều Kiều, đành vội vàng an ủi:
Tổng biên tập, nghe tôi nói hết trước đã, tôi nói có lẽ, không phải nói có lẽ cô ấy không chụp, mà là có thể không rảnh đến tòa soạn của chúng ta chụp trang bìa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.