Chương 370: Mang thai
-
Nữ Vương Thời Thượng
- Đậu Ta Rất Bận
- 1950 chữ
- 2022-02-06 12:31:11
Em còn phải đến sân bay cho kịp chuyến bay.
Em mới trở về mấy ngày hả?
Nghe được sự không hài lòng trong giọng8 nói người đàn ông, Thịnh Kiêu Dương vội dỗ dành:
Sau này chúng ta còn có quãng thời gian rất dài làm bạn với nhau, nhưn3g bây giờ là khoảng thời gian khó khăn nhất của Lâm Na, em phải ở cùng cô ấy.
Thẩm Trí Ninh khẽ hừ một tiếng.
E9m biết anh Trí Ninh là người hiểu rõ nhất, nhất định sẽ hiểu cho em.
Một tháng trước, Lâm Na có
làm
với Greek.
Lần đó, Lâm Na đột nhiên bị sốt nằm viện, quên mất việc uống thuốc tránh thai.
Là lỗi của mình, mình quên đưa thuốc cho cậu uống.
Thịnh Kiêu Dương ảo não.
Dễ thay đổi!
George ném tờ giấy đã bị vo thành một cục lên người Lâm Na,
Hôm nay tôi tới đây vốn muốn nói rõ ràng với cô, không ngờ cô lại cho tôi một bất ngờ lớn như vậy, khi về tôi sẽ ký tên lên đơn thỏa thuận ly hôn cho cô, sau này chúng ta thật sự kết thúc rồi.
Nói xong, George xoay người bỏ đi.
Lâm Na nhắm mắt lại, thở gấp, đột nhiên cô ấy bịt miệng lại khom người nôn khan.
Mỹ Nữu!
Thịnh Kiêu Dương vội đỡ lấy Lâm Na, đỡ cô ấy đến trước cửa nhà, mở cửa đi vào.
Lâm Na chạy vào nhà vệ sinh, chống tay lên mép bồn rửa mặt để nôn ra.
Thịnh Kiêu Dương vuốt lưng cho Lâm Na, hơi lo lắng:
Cậu sao thế?
Nôn khan một lúc, Lâm Na thở hổn hển, trán đổ mồ hôi lạnh.
Mình không biết, chuyện này xảy ra lúc mình bất ngờ ăn gì đó.
Thịnh Kiêu Dương nhíu mày,
Có phải bị bệnh dạ dày không? Bây giờ chúng ta đến bệnh viện khám đi.
Lâm Na lại nên khan một lúc, cô ấy hít sâu một hơi, miễn cưỡng kìm nén sự thôi thúc muốn nôn tiếp, mỉm cười với Thịnh Kiêu Dương:
Không sao đâu, tiếp tục ăn cơm đi.
Không được, bây giờ phản ứng này không phải chứng minh cơ thể của cậu không khỏe à, đi khám bác sĩ trước đã, sức khỏe là trên hết.
Thịnh Kiêu Dương kiên quyết muốn đi bệnh viện.
Lâm Na.
Thoạt đầu Thịnh Kiêu Dương tưởng là Greek, nhưng lại phát hiện đó là George.
Lúc này, râu ria George xồm xoàm, vẻ mặt có hơi hốc hác.
Lâm Na dừng lại, nhếch môi, ánh mắt đau đớn.
Nhưng bác sĩ của bệnh viện lại muốn Lâm Na quay về suy nghĩ, nếu ngày mai vẫn muốn bỏ đứa bé thì lại đến.
Ở trên xe, Lâm Na nắm chặt tờ giấy xét nghiệm kia ở trong tay, vẻ mặt liên tục thay đổi.
Thịnh Kiêu Dương nắm chặt tay Lâm Na, an ủi:
Mỹ Nữu, đừng suy nghĩ nhiều quá, đứa bé này vốn không nên tới, cậu và nó không có duyên phận.
Thật sự không có duyên phận sao?
Lâm Na cười mỉa,
Lúc mình muốn sinh một đứa bé với George, mặc kệ không tránh thai như thế nào cũng không mang thai, sao lại cứ phải có vào lúc này.
Cuộc sống như phim cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Người đàn ông mở cửa phòng phẫu thuật ra rồi lao vào trong.
Thịnh Kiêu Dương không kịp mở miệng ngăn lại, cô nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật còn đang đung đưa, lúc này đột nhiên do dự.
Greek, thả tôi ra!
Giọng Lâm Na vang lên.
Bên ngoài tờ mờ sáng.
Nhìn thấy trạng thái của Lâm Na tốt hơn tưởng tượng của mình, Thịnh Kiêu Dương mới yên tâm.
Kiều Kiều, cậu không cần bay tới bay lui vất vả như vậy, mình đã không sao rồi, cậu đừng vì mình khiến bản thân mệt mỏi.
Lâm Na nhìn quầng thâm dưới mắt Thịnh Kiêu Dương, đau lòng nói.
Thịnh Kiêu Dương ôm eo Lâm Na, vừa cười vừa nói:
Bây giờ cơ thể của mình rất tốt, đầu bị mệt chứ.
Hơn nữa, mình đến chỗ cậu cũng ở bên cạnh cậu lấy cớ lười biếng, nếu cứ ở trong nước thì luôn có công việc tìm tới cửa.
Lâm Na bị lời nói của Thịnh Kiêu Dương chọc cười.
Đi nào, chúng ta đi ăn tiệc, gọi cả bọn Rita đến.
Rita về nhà rồi, người của cha cô ấy đến đưa cô ấy về.
Vậy thì hai chúng ta đi ăn.
Hai người đến nhà hàng quen, chọn món mà mình thích ăn nhất, lúc hai người trò chuyện về việc tuyên truyền nước hoa mới, người phục vụ đưa đồ ăn lên.
Lâm Na xiên một miếng cá cho vào trong miệng, đột nhiên che miệng lại, cảm thấy buồn nôn.
Thịnh Kiêu Dương đang ăn lập tức ngừng lại,
Mỹ Nữu, cậu sao thế?
Lâm Na rút một tờ giấy nhổ miếng cá ra, xua tay với Thịnh Kiêu Dương, rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Thịnh Kiêu Dương không yên tâm nên đi theo.
Lâm Na không phản đối nữa, cô ấy cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Họ thanh toán rồi đến một bệnh viện gần nhất.
Sau khi lấy số, Thịnh Kiêu Dương đột nhiên hỏi Lâm Na:
Kinh nguyệt của cậu có bình thường không?
Nghe Thịnh Kiêu Dương hỏi vậy, Lâm Na hơi ngạc nhiên, sắc mặt khó coi:
Bị chậm rồi, còn chưa tới, mình tưởng rằng vì gần đây tâm trạng và áp lực mới bị như vậy, trước kia cũng thường xuyên bị chậm.
Vẻ mặt Thịnh Kiêu Dương không tốt lắm,
Cậu...
Thật sự phải gặp bác sĩ.
Lâm Na cười khổ.
Thịnh Kiêu Dương im lặng, cô khá có tài ăn nói nhưng giờ cũng không biết phải nói gì, cảm giác lúc này nói bất kỳ lời an ủi nào cũng là vô dụng.
Đúng vậy, Lâm Na đã sớm nói sau khi kết hôn phải cùng George sinh một đứa bé, bọn họ kết hôn vào ngày 20 tháng 5, qua nửa năm cũng không thấy gì, nhưng Lâm Na mới lên giường với Greek một lần đã mang thai.
Mình sẽ không sinh đứa bé này, nó không nên tới.
Lâm Na lạnh lùng nói.
Ngày hôm sau, Thịnh Kiêu Dương cùng Lâm Na đi ra ngoài, đích đến dĩ nhiên là bệnh viện.
Mỹ Nữu, cậu chắc chắn chưa?
Trước khi Lâm Na vào phòng phẫu thuật, Thịnh Kiêu Dương nghiêm túc hỏi.
Mình chắc chắn.
Vẻ mặt Lâm Na kiên quyết, cô ấy liếc nhìn Thịnh Kiêu Dương, xoay người đi vào trong phòng phẫu thuật.
Ánh mắt của George bị tờ giấy Lâm Na cầm trên tay hấp dẫn, mượn ánh đèn đường, anh ta nhìn thấy một số nội dung trên tờ giấy kia.
Anh ta tái xanh mặt, cướp lấy tờ giấy kia,
Đây là cái gì?
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nắm lấy mép giấy giơ lên trước mặt.
Không phải anh đã nhìn rõ rồi sao.
George siết chặt nắm đấm, tức giận nhìn Lâm Na:
Lâm Na, thật không ngờ cô lại là loại phụ nữ như vậy!
Tôi là loại phụ nữ như thế nào?
Lâm Na nhìn anh ta.
Lúc đóng cửa lại, một người bước xuống từ chiếc xe dừng ở ven đường, anh ta đi đến trước cục giấy rơi trên mặt đất, khom người nhặt lên, mở ra.
Một tháng...
Là con của mình?
Người đàn ông ngạc nhiên, mừng rỡ.
Anh tới làm gì?
Thịnh Kiêu Dương che ở trước mặt Lâm Na, lạnh giọng văn hỏi.
Đây là việc của tôi và Lâm Na, liên quan gì đến cô!
Thái độ của George với Thịnh Kiêu Dương còn tồi tệ hơn cả lúc trước, dường như anh ta đang đẩy tất cả lỗi lầm lên trên đầu cô.
Tôi đã đưa anh đơn ly hôn rồi, bây giờ anh đến tìm tôi, là có bất mãn gì với việc phân chia tài sản sao?
Lâm Na nắm chặt lại bàn tay buông thõng ở bên người, vẻ mặt bình tĩnh, đương nhiên sự bình tĩnh này cũng chỉ là giả vờ.
Có đôi khi việc không muốn xảy ra nhất lại xảy ra.
Lâm Na mang thai, đã được một tháng rồi.
Một tháng...
Vẻ mặt Lâm Na như khóc lại như cười.
Được rồi, nếu Lâm Na thoát ra, em sẽ lập tức6 trở về bên cạnh anh có được không?
Thẩm Trí Ninh cắn môi cô,
Bao lâu?
Thịnh Kiêu Dương chớp mắt,
Một tháng?
5
Quá lâu.
Vậy thì nửa tháng.
Một tuần.
Một tuần thì quá ngắn đi? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt
Em không đồng ý thì anh không thả em đi
của Thẩm Trí Ninh, Thịnh Kiêu Dương mỉm cười đồng ý.
Cuối cùng cũng dỗ được Thẩm Trí Ninh, Thịnh Kiêu Dương vội vàng xuống giường đi rửa mặt, cô phải đến cho kịp chuyến bay buổi sáng.
George đi đến chỗ Lâm Na,
Rõ ràng là cô làm sai trước, vì sao cô còn có thể hùng hồn như thế hả?
George!
Thịnh Kiêu Dương quát lên,
Anh quá đáng rồi đấy!
Cút!
George đẩy Thịnh Kiêu Dương ra.
Kiều Kiều.
Nhìn Thịnh Kiêu Dương suýt nữa bị đẩy ngã xuống đất, Lâm Na đưa tay ra định đỡ, khi thấy Thịnh Kiêu Dương đứng vững cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
George, anh làm cái gì vậy?
Lâm Na giận dữ.
Lâm Na khẽ lắc đầu,
Chuyện này không liên quan đến cậu.
Thịnh Kiêu Dương không biết phải nói gì để an ủi Lâm Na, lúc đầu việc đã phát triển theo hướng tốt đẹp, tại sao lại xảy ra chuyện này chứ.
Không khí im lặng bao quanh hai người.
Lâm Na phá vỡ sự im lặng trước, cô ấy cúi đầu, trên mặt không có biểu cảm gì, thấp giọng nói:
Kiều Kiều, mình muốn phá thai.
Được, vậy thì phá thai.
Thịnh Kiêu Dương ủng hộ quyết định của Lâm Na vô điều kiện.
Thịnh Kiêu Dương nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật, tâm trạng rất phức tạp.
Mặc dù cô không trải qua, nhưng nghe nói phá thai rất đau đớn, dù là cơ thể hay là tâm lý.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Thịnh Kiêu Dương ôm lấy Lâm Na.
Lâm Na nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thịnh Kiêu Dương, an ủi ngược lại:
Không phải chỉ là phá thai à, cũng không có gì ghê gớm.
Thay vì để nó sinh ra phải đối mặt với thế giới khủng khiếp này, tốt hơn là ngay từ đầu đừng có sinh ra nó.
Ừ, ngày mai mình đi với cậu.
Đến trước cửa nhà, Thịnh Kiêu Dương đỡ Lâm Na xuống xe, vừa mới đi đến gần, một bóng người ngồi ở cạnh cửa đứng bật dậy.
Thịnh Kiêu Dương quay lại nhìn, chỉ thấy người đàn ông luôn tỏ vẻ bất cần đang hốt hoảng chạy tới.
Đám vệ sĩ bên Thịnh Kiêu Dương lập tức cản lại, bị anh ta đẩy ra.
Đương nhiên đảm vệ sĩ không dễ đối phó như vậy, nhưng người đàn ông cũng đưa theo người đến, vệ sĩ hai bên lăn lộn với nhau.
Chẳng mấy chốc, cửa phòng phẫu thuật lại được mở ra.
Greek khiêng Lâm Na trên vai đi ra ngoài.
Thịnh Kiêu Dương đứng ra ngăn cản, một người vệ sĩ bên cạnh Greek nhảy ra cản ở trước mặt cô, thế là cô chỉ có thể trở mắt nhìn Greek đưa Lâm Na đi.
M!
Thịnh Kiêu Dương đuổi sát theo sau, nhìn Greek nhét Lâm Na vào một chiếc xe, lúc cô chạy tới, chiếc xe đã nhả khói vào mặt cổ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.