• 1,198

Chương 378: Rời đi


Thịnh Kiều Dương quay sang nhìn, thấy vẻ mặt của Thẩm Trí Ninh rất âm trầm đáng sợ, lại có vẻ trùng khớp với dáng vẻ ở trong trí nhớ của cô.


8Anh làm gì vậy?
Không phải muốn đánh cô chứ?
Em thích Lâm Diễn như vậy sao?
Hơi thở của Thẩm Trí Ninh rất nặng nề.
So với anh, cô tin tưởng Lâm Diễn hơn.

Tôi...
Ánh mắt của Thẩm Trí Ninh quá nặng nề.
Lâm Diễn đứng bên ngoài, thấy Thịnh Kiều Dương đi ra thì thở phào nhẹ nhõm.
Thấy vệ sĩ của Thẩm Trí Ninh cản cô lại, anh ta vẫy tay với vệ sĩ bên cạnh mình, hai phe lại lao vào nhau.
Trái lại có chủ động hỏi:
Rốt cuộc hai năm qua đã xảy ra chuyện gì? Em cảm thấy anh ta không giống trước kia.
Nụ cười trên mặt Lâm Diễn hơi cứng lại,
Đều là một số chuyện không vui, em đừng biết thì tốt hơn, sau này chúng ta sẽ sống thật vui vẻ, không cần quan tâm tới người khác.
Nghe anh ta nói
Chuyện không vui
, Thịnh Kiều Dương nhớ ra mình bị mất trí nhớ là do Lâm Diễn làm, có thể có chuyện gì không vui chứ? Cô nhớ Lâm Diễn nói Thẩm Trí Ninh hung hăng xen vào giữa hai bọn họ, nhưng trước kia Thẩm Trí Ninh không có ý tứ ở mặt kia với cô, nếu không với tính cách hung hăng của Thẩm Trí Ninh, chỉ sợ đã sớm xen vào rồi.
Dù sao cũng phải xảy ra việc gì đó làm Thẩm Trí Ninh nảy sinh tình yêu nam nữ với cô, mới khiến Thẩm Trí Ninh xen vào.
Bây giờ ánh mắt của Thịnh Kiều Dương rất bình tĩnh, như đang đối xử với một người lạ quen thuộc mà thôi.
Thịnh Kiều Dương nghe thấy ba chữ này, ngạc nhiên hơi mở to mắt, vừa nãy anh cưỡng hôn mình còn nói
Đừng rời xa anh
, bây giờ lại thả cô rời đi.

Nếu bây giờ em không đi, sau này sẽ không đi được nữa.
Thịnh Kiều Dương không do dự, chui ra từ dưới cánh tay của anh, đi ra ngoài cửa.

Em thật sự dứt khoát như vậy sao?
Sau lưng vang lên giọng nói hơi khàn của Thẩm Trí Ninh.

Từ lúc 15 tuổi tôi đã 3thích anh ấy rồi, thích cho đến tận hôm nay, chưa hề dừng lại.
Thịnh Kiều Dương hoàn toàn quên mất bản thân là người mất ký ức hai năm.

Chư9a hề dừng lại...

Hai đứa...
Ánh mắt Lâm Tuyết Quân đảo qua đảo lại giữa hai người.
Lâm Diễn nắm tay Thịnh Kiều Dương đi đến trước mặt Lâm Tuyết Quân:
Bây giờ Kiều Kiều là bạn gái của con.

Mẹ nhớ Kiều Kiều đã có bạn trai rồi.
Tuy giọng điệu của Lâm Tuyết Quân vẫn ôn hoà, nhưng lại nghe ra một số cảm xúc kỳ lạ.
hay cho một câu chưa hề dừng lại.
Thẩm Trí Ninh nghiến răng, ánh mắt rất phức tạp nhìn Thịnh Kiều Dương.
Thịnh Kiều6 Dương cũng nhìn Thẩm Trí Ninh, trong trí nhớ của cô, Thẩm Trí Ninh là một Đại ma vương độc ác tàn nhẫn, cho nên cô không cảm thấy bản thân có thể th5ay đổi tình cảm chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi, lại còn yêu một người khiến bản thân thấy sợ hãi.
Lâm Diễn lập tức nở nụ cười dịu dàng,
Chúng ta đi thôi.
Thịnh Kiều Dương quay lại nhìn, không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Trí Ninh, trong lòng cô chôn giấu một sự nghi ngờ, nhưng vẫn theo Lâm Diễn rời đi.
Trong xe, Lâm Diễn do dự nói:
Anh ta...
Thịnh Kiều Dương nghe thấy vậy liền ngây ngẩn, trực giác cho cô biết bạn trai mà dì Lâm nói là Thẩm Trí Ninh, cô đột nhiên nhớ ra một chi tiết.
Hôm nay cô đi gặp Lâm Na, Lâm Na hỏi cô còn nhớ Thẩm Trí Ninh không? Hình như lúc sau muốn nói Thẩm Trí Ninh là bạn trai của cô, nhưng Lâm Diễn đột nhiên lên tiếng ngắt lời Lâm Na.
Cho nên, nhất định trong hai năm qua đã xảy ra thay đổi.
Sau đó, cô vừa mở miệng, đã bị cắt ngang rồi.
Nhưng Lâm Diễn dẫn theo hơi ít người, Thịnh Kiều Dương bị cản lại, không thể đi đến bên cạnh Lâm Diễn.

Để cô ấy đi.
Trong phòng vang lên một giọng nói không nặng không nhẹ.

Em đi đi.
Thẩm Trí Ninh nói ra ba chữ này một cách khó khăn.
Ánh mắt của một người có thể tiết lộ tình cảm của người đó, Thịnh Kiều Dương có thể từ trong mắt của Thẩm Trí Ninh nhìn ra được tình cảm của anh với mình, trái lại Thẩm Trí Ninh cũng như vậy.
Thịnh Kiều Dương khựng lại, không biết trả lời vấn đề này như thế nào, vậy nên dứt khoát lựa chọn không trả lời, mở cửa đi ra ngoài.
Vệ sĩ đứng ngoài cửa cản cô lại.
Lâm Tuyết Quân - mẹ của Lâm Diễn đang ngồi một mình trên bàn ăn.
Lúc bà nhìn thấy Lâm Diễn nắm tay Thịnh Kiều Dương đi vào, trên mặt không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Đám vệ sĩ dừng lại, vệ sĩ đang chặn Thịnh Kiều Dương cũng tránh ra.

Kiều Kiều.
Lâm Diễn bước tới nắm chặt tay Thịnh Kiều Dương, nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của cô, ánh mắt nặng nề tối tăm.
Ánh mắt ấy mang theo sự tổn thương sâu sắc khi tình cảm chân thành bị chối bỏ, khiến Thịnh Kiều Dương cảm thấy tò mò với phần trí nhớ đã mất đi của mình.
Trong trí nhớ của cô, Thẩm Trí Ninh chưa từng dùng ánh mắt như vậy để nhìn cô, vừa nhìn ánh mắt này liền cô liền biết anh có tình cảm sâu đậm với mình, nếu trước kia Thẩm Trí Ninh cũng nhìn cô như vậy, sao cô không biết được chứ.

Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? Về biệt thự của anh Greek sao?
Nhận ra Lâm Diễn không muốn nói về chuyện này nữa, Thịnh Kiều Dương liền chuyển đề tài.

Chúng ta không đến đó nữa, chúng ta về nhà.
Lâm Diễn mỉm cười.
Ánh mắt Thịnh Kiều Dương dừng lại ở khoé môi bầm tím của Lâm Diễn,
Anh còn đau không? Lát nữa em sẽ lấy trứng gà chườm cho anh.

Đau, nhưng có em ở bên cạnh anh, dù đau hơn nữa cũng không có cảm giác gì.
Lâm Diễn nói vô cùng tình cảm.
Thịnh Kiều Dương mỉm cười, trong lòng lại không có cảm giác gì đặc biệt, cứ như cô đã miễn dịch vậy.
Nhà mà Lâm Diễn nói là căn nhà Thịnh Kiều Dương từng đến.
Lúc bọn họ về nhà, đúng lúc là thời gian ăn tối.
có làm gì em không?
Ánh mắt Thịnh Kiều Dương loé lên, không nhịn được mà mấp máy môi, nghĩ đến nụ hôn mãnh liệt của Thẩm Trí Ninh, bờ môi suýt nữa bị cắn rách rồi.

Còn gì nữa.
Lâm Diễn im lặng một lúc, lại giả vờ như vô tình hỏi:
Vậy hai người nói cái gì, sao anh ta lại thả em đi?

Em cũng đang buồn bực đây, cảm thấy không hiểu nổi.
Không biết vì sao, Thịnh Kiều Dương lại không muốn nhiều lời.
Nghĩ tới đây, cô lại nhớ lại ánh mắt Thẩm Trí Ninh nhìn mình.

Thẩm Trí Ninh hiện tại thật sự không giống với Thẩm Trí Ninh trong trí nhớ của cô, bớt phóng túng rất nhiều, tuy hung dữ nhưng lúc đối mặt với cô lại rất kiềm chế, nếu không cuối cùng đã không thả cô đi.

Lâm Diễn nhìn thấy dáng vẻ đang suy nghĩ của cô:
Những chuyện đó đều là chuyện đã qua rồi, người mà Kiều Kiều thật sự thích là con, bọn con vốn nên sớm ở bên nhau.
Lâm Tuyết Quân dịu dàng mỉm cười,
Hai đứa ăn tối chưa? Ngồi xuống cùng ăn đi.
Lâm Diễn kéo ghế cho Thịnh Kiều Dương, còn mình thì ngồi xuống ghế bên cạnh,
Cha còn chưa về sao?

Ông ấy có buổi xã giao.
Nụ cười trên mặt Lâm Tuyết Quân nhạt dần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.