• 461

Chương 403: Không thấy được mặt trời ngày mai



Lâm Na!
George đứng ở đầu bên kia thảm đỏ gọi.


Bảo bối.
Trên mặt Greek lại xuất hiện nụ cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười.
Một bên là tình cảm đích thực đã kết thúc theo tuổi trẻ, bên còn lại là cha của đứa bé - người mà cả đời cô không thể thoát khỏi.

Lâ3m Na rũ mắt, trên mặt không có cảm xúc gì.
Greek híp mắt, vẻ mặt của Lâm Na khiến anh ta nhớ lại cảnh vừa rồi Lâm Na nhìn George đưa tay ra, vẻ mặt giống như nhau, đều rất nghiêm nghị.

Em không cần của cải và địa vị của anh, em cũng không cần sự giúp đỡ và dẫn dắt của anh, em chỉ cần không gian và sự tự do, anh có sẵn lòng cho em không?
Lâm Na bình tĩnh nhìn Greek.
Động tác của Greek không thay đổi, anh ta nở một nụ cười rất thuần khiết,
Đương nhiên, chỉ cần em còn là của anh.
Lâm Na nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi mở mắt ra, đặt bàn tay đeo găng tay trắng vào trong lòng bàn tay của Greek.
Người tới tham gia tiệc cưới đều có thân phận và sự từng trải, nhìn tình huống trước mắt liền 9hiểu điều ẩn giấu trong đó, bắt đầu xì xào bàn tán.
Người của gia tộc Goodrichs cũng có vẻ mặt khác nhau, có một số người cười trên nỗi đ6au của người khác, có một số người nghiêm túc, còn có một số người lo lắng.
Gia chủ Bruno ngồi cùng gia chủ của gia tộc Goodrichs lại híp5 mắt, sau đó ông cụ nhìn gia chủ của gia tộc Goodrichs cười nói:
Tất cả mọi người đều thích những thứ tốt đẹp.
Gia chủ của gia tộc Goodrichs nâng ly rượu lên mời,
Cô gái tốt cũng vậy.
Lúc hai vị gia chủ đang nói mấy lời sâu xa, đã có nhân viên bảo an đi tới muốn kéo George đi, nhưng lại thấy Greek xua tay.
Lâm Na đột nhiên mỉm cười, ánh đèn trong hội trường chiếu lên người cô, cộng thêm với lớp trang điểm của hôm nay, trông vô cùng xinh đẹp.
Greek cũng cười theo.
Tất cả mọi người trong hội trường đều mỉm cười, mặc kệ cố tình hay vô ý.

Lâm Na,
George trông khá lôi thôi, thê thảm,
Thật xin lỗi.
Lúc nói xin lỗi, anh ta còn khẽ run, dường như rất đau xót.

Anh biết hết rồi hả?
Lâm Na hỏi.
Hốc mắt George đỏ hồng,
Đúng, anh biết tất cả mọi chuyện rồi.
Lâm Na nhìn bóng lưng của George, đột nhiên tay của cô bị nắm chặt, giọng nói của Greek vang lên bên tai.

Thật đáng tiếc, anh ta chỉ có thể đi gặp Chúa một mình.
Lâm Na quay lại, đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của Greek, trong mắt anh ta ngưng tụ một ngọn lửa, nhiệt tình đến lạ thường.
Greek luôn khiến người ta cảm thấy mâu thuẫn, có đôi khi anh ta như một lãng tử, có đôi khi lại như một quý tộc thời Trung cổ, luôn khiến người ta khó nắm bắt, không biết mặt nào mới thật sự là anh ta.
Nụ cười bên khoé môi Greek rực rỡ hơn, anh ta kiên định mà quyết đoán đeo nhẫn vào ngón áp út của Lâm Na.
Hiện trường vang lên tiếng reo hò.
Phù rể đứng bên cạnh Greek cũng vui vẻ hét lên.
Bởi vì cô còn chưa nhớ lại ký ức trước kia, cho nên trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên cô đưa nhẫn cho người khác, hơn nữa người này lại là bạn tốt nhất của cô, cảm giác này tất nhiên rất khác lạ.
Nhìn Lâm Na cầm lấy chiếc nhẫn, chậm rãi đeo lên ngón áp út của Greek, nhìn Greek đứng dậy ôm Lâm Na hôn cô ấy, Thịnh Kiều Dương có một loại cảm xúc không thể diễn tả được.
Cảm động vì Lâm Na, lại cảm thấy hình như kết hôn cũng không phải một việc khiến người ta hoảng hốt lo lắng.
Hiện trường yên tĩnh, những người đang bàn tán đều im lặng, tất cả chờ cô ra quyết định.
Thấy cô không hề động đậy, George hơi lo lắng, lại khẽ gọi lần nữa:
Lâm Na.
Lâm Na ngước mắt nhìn George, môi đỏ hé mở, giọng điệu rất bình thản:
George, không còn đường quay lại nữa rồi.
George như quả bóng bay bị chọc xì hơi, ngã xuống, vẻ mặt cứng đờ.
Ngược lại, rõ ràng Greek đã thả lỏng hơn, ý cười không cách nào giấu được.
Anh...
Anh ta nghẹn lại, vẻ mặt xen lẫn sự tự trách và đau đớn.
Lâm Na quay lại liếc nhìn Greek, nghi ngờ George có thể nhanh chóng biết rõ sự thật như vậy, trong đó nhất định có công lao của Greek, nếu người này muốn giấu sự thật, George sẽ không phát hiện ra.

Lâm Na, em sẽ tha thứ cho anh chứ?
Lâm Na cười nhạt,
Em không trách anh, sao có thể nói tha thứ.
George mở to hai mắt, hơi vui mừng.

Tôi có thể đánh phù rể của anh không?
Thịnh Kiều Dương nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Greek mỉm cười, nhưng vẫn nói thật:
Tuy tôi rất vui lòng nhìn thằng nhãi kia bị đánh, nhưng rất hiển thiên, cô không đánh thắng cậu ấy, cậu ấy đã học tán thủ, hơn nữa là người tập thể hình có tiếng trong giới chúng tôi.
Thịnh Kiều Dương hít một hơi thật sâu,
Tôi rất tò mò, sao anh ta lại trở thành phù rể.

Có lẽ là vì anh ta gặp may.

Cái gì?

Jerry rút trúng cơ hội làm phù rể.

...
Thịnh Kiều Dương im lặng.

Kiều thân yêu, sao em lại ở đây? Không phải em nói muốn đi nhà vệ sinh sao?
Giọng nói của người nào đó gần sát.
Bờ môi của Lâm Na hơi run, cô rất muốn nói với George, trên thế giới này còn có rất nhiều chuyện không thể dựa vào tình cảm để chèo chống, như cô và George, chẳng phải họ cũng yêu nhau sao? Nhưng chính vì yêu nhau nên mới bị tổn thương đến đau đớn.
George hít sâu rồi mở mắt ra, nói với Lâm Na
Chúc em hạnh phúc
.
Sau đó anh ta xoay người rời đi, đi vài bước lại đột ngột dừng lại, quay lại nhìn Greek đang mỉm cười như người thắng lợi, lớn tiếng nói:
Lâm Na, anh sẽ chờ em, nếu anh ta đối xử với em không tốt, hãy quay lại đây.
Nói xong, George nhanh chân rời đi.

Buông bỏ đi, George, anh có thể sống tốt hơn.
Lâm Na đứng thẳng, vẻ mặt bình thản, chỉ có hai bàn tay buông thõng bên người đang siết chặt mới để lộ một số cảm xúc chân thật của cô.

Một câu hỏi cuối cùng,
George hít sâu một hơi, giơ tay chỉ Greek,
Em yêu anh ta sao?
Nụ cười trên mặt Greek nhạt đi, anh ta không ngờ George sẽ hỏi một vấn đề sắc bén như vậy, một vấn đề ngay cả anh ta cũng không dám hỏi, bởi vì anh ta biết rõ đáp án là gì.
Lâm Na không nhìn Greek, chỉ hất cằm lên nhìn George, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ta, bình tĩnh đáp lời:
Đương nhiên.
Bả vai George sụp xuống, anh ta nhắm mắt lại cố nén sự đau đớn trong lòng.

Quá cảm động, cuối cùng Greek cũng được gả đi rồi.
Thịnh Kiều Dương đang
nhấm nháp
cảm xúc trong lòng, đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai.
Cô quay đầu nhìn sang, chỉ thấy phù rể đang nháy mắt với cô.

Bụi bay vào mắt anh à?
Thịnh Kiều Dương hỏi thẳng bằng tiếng Ý.

Trao nhẫn đi.
Thịnh Kiều Dương đứng bên cạnh nói.
Greek cầm lấy nhẫn trong tay phù rể, trước ánh mắt của tất cả mọi người, quỳ một chân ở trước mặt Lâm Na, xoè bàn tay phải về phía Lâm Na, dừng ở giữa không trung chờ đợi.
Nụ cười bên môi Lâm Na biến mất, cô nhìn bàn tay đang xoè ra của Greek, không cử động.
Ở bên này, Thịnh Kiều Dương liếc nhìn phù rể, đáy mắt thoáng qua sự ghét bỏ, cô không thể hiểu nổi, người lòng dạ thâm sâu khó đoán như Greek sao có thể có người bạn đơn giản như vậy.

Kiều Kiều.
Lâm Na đưa tay về phía cô.
Thịnh Kiều Dương mở hộp nhẫn ra, đưa tới.
Lâm Na ngước mắt nhìn Greek.
Greek cầm tay của cô lên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của cô, mỉm cười với,
Bảo bối, đưa ra quyết định đi.
Thịnh Kiều Dương cầm hộp nhẫn đứng bên cạnh nhìn tình cảnh này, trong lòng lại rất bình tĩnh, mặc kệ Lâm Na lựa chọn như thế nào, đối với cô mà nói, việc duy nhất phải làm là ủng hộ và đồng hành.
phù rể của Greek đứng ở phía đối diện, đổi phương đang nháy mắt ra hiệu với cô, khoé môi của cô giật giật, vô cùng bình tĩnh nhìn sang chỗ khác.
Người này không có vẻ ngoài tinh tế đẹp trai như Lâm Diễn, lại không có khí chất chói mắt của Thẩm Trí Ninh, hoàn toàn không hợp khẩu vị của cô, đối phương lại không tự hiểu, còn cứ muốn dụ dỗ cô.
Không có nhân viên an ninh ngăn cản, George rất thuận lợi đi về phía Lâm Na.
Lâm Na đứng ở đó, quay lại nhìn George.
Greek hơi nhướng mày, tuy tình cảnh này có hơi chướng mắt, nhưng anh ta cũng không xen vào, vô cùng bình tĩnh đứng ở nơi đó.

Lâm Na, đi theo anh đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.
George đưa tay về phía Lâm Na.
Lâm Na rũ mắt xuống, yên lặng nhìn tay của George.
Thịnh Kiều Dương đi tìm Greek, nhưng Greek đã cùng Lâm Na đi thăm con.
Cô gọi điện cho Lâm Na, bảo Lâm Na đưa điện thoại cho Greek.

Chuyện gì?
Greek hỏi.
Phù rể hơi ngạc nhiên, sau đó tiếp tục nháy mắt, đáp lại bằng tiếng Ý:
Đúng vậy, em có muốn thổi giúp tôi không?
Thịnh Kiều Dương cười nhạo,
Tôi thấy không phải anh bị bụi bay vào mắt, mà là có bệnh!

Đúng vậy, tôi bị bệnh, bởi vì em, tôi bị bệnh ở chỗ này.
Phù rể ôm ngực nói.

Jerry, cô ấy không phải người cậu có thể đùa giỡn.
Bởi vì cách không xa, Greek cũng nghe được lời nói của phù rể, anh ta quay lại liếc nhìn.

Vì sao?
Jerry hi hi ha ha.

Bởi vì sợ anh không thấy được mặt trời ngày mai.
Thịnh Kiều Dương mỉm cười đầy ác ý.
Có một số người thích tự tìm đường chết, càng bị cảnh cáo càng bị cấm đoán, anh ta càng muốn làm.
Trong thời gian rảnh rỗi sau bữa tiệc, Jerry liên tục quấn lấy Thịnh Kiều Dương, anh ta cầm ly rượu đi theo Thịnh Kiều Dương, nói cô nhất định phải uống với anh ta mấy ly.
Thịnh Kiều Dương duỗi thẳng tay, dùng di động cản người nào đó đang định tiếp cận.


Ngài Jerry, anh biết anh như vậy là gì không?
Thịnh Kiều Dương cắn chặt răng nói.


Là gì?
Jerry chớp mắt.

Thịnh Kiều Dương ngoài cười nhưng trong không cười:
Kẻ bám đuôi.

Em nói cái gì?
Jerry bối rối hỏi lại.


Anh không hiểu thì có thể đi hỏi phiên dịch.
Thịnh Kiều Dương xoay người bước đi.

Một lúc lâu sau, Thịnh Kiều Dương cho rằng bản thân đã thoát khỏi kẻ bám đuôi, không ngờ người mặt dày nào đó lại xuất hiện.


Kiều thân yêu, tôi đã hỏi rồi.
Thịnh Kiều Dương không uống rượu nữa, ngước mắt nhìn Jerry.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.