Chương 407: Ngoại truyện 1: tình yêu sâu đậm của cha mẹ
-
Nữ Vương Thời Thượng
- Đậu Ta Rất Bận
- 5387 chữ
- 2022-02-10 10:46:38
Thịnh tổng,
Cửa xe mở ra, tài xế Tiểu Lưu che dù,
Để tôi đỡ ngài lên!
Không cần, tôi chưa say đến mức không biết đường về nhà, cũng chỉ đi mấy bư8ớc thôi, cậu về nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai còn phải đến đón tôi.
Thịnh Huân xuống xe đẩy Tiểu Lưu ra, không quan tâm Tiểu Lưu cũng như màn mưa3 trên đầu, bước nhanh vào toà nhà chung cư.
Cẩn thận mở cửa chính, sau khi đổi dép lê vải bông ở cửa, Thịnh Huân mới đi vào bên trong.
Anh vừa đi vừa kéo cà vạt, ngạc nhiên nghe thấy tiếng ngâm nga cực nhỏ cực mềm vang lên trong phòng ngủ chính, anh dừng bước, trong lòng thầm vui m6ừng.
Nhưng bây giờ, anh hoàn toàn không biết cô đang suy nghĩ gì, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cô thay đổi lớn như vậy, anh không cảm thấy đây chỉ là phản ứng sinh lý trong thai kỳ, anh cảm thấy cô lạnh lùng như vậy là có mục đích của bản thân- cô không muốn cùng già đi với anh, thật là sự tâm ý tưởng thông chết tiệt! Vì sao, rốt cuộc là vì sao? Câu hỏi này anh không chỉ hỏi một lần.
Em không yêu anh nữa.
Nhưng chưa được bao lâu, Tố Tố đã thay đổi, lúc đầu là vui buồn thất thường, sau đó chiến tranh lạnh với anh, không cho anh thời gian thích ứng.
Từ khi quen biết đến khi kết hôn, giữa họ luôn có sự đồng điệu không diễn tả được, vậy nên nước mới chảy thành sông, cô hiểu cách làm người của anh, hiểu lý tưởng của anh, hiểu tâm trạng của anh, cho nên hai người mới ở bên nhau.
Anh ôm chặt cô, im lặng an ủi.
Đợi bình tĩnh một chút, cô nhẹ nhàng nói:
Hôm nay em cùng Lê Huyên đến bệnh viện nhận thi thể của Vạn Huy, Lê Huyên nói với em trong nhà cô ấy không còn ai, cha mẹ ông bà đều bị cô ấy khắc chết rồi, họ hàng khác cũng không nhận cô ấy.
Con gái cũng từng do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định cho đứa bé một cơ hội tới thế giới này, mặc kệ đứa bé có thể thuận lợi lớn lên hay không, cô vẫn cố gắng làm tròn nghĩa vụ và trách nhiệm của một người mẹ, cô không thể để tiểu bảo bối lựa chọn đến với cô còn chưa được nhìn thế giới này đã bị từ bỏ.
Ông không giống Thịnh Huân, ông đi theo ông cha lăn lộn ở nước ngoài đã lâu, cũng không coi trọng việc sinh con như vậy, tuy lúc gặp chuyện vẫn rất đau lòng, nhưng không đến mức không gượng dậy nổi, nhưng Thịnh Huân này là một người đàn ông truyền thống.
Hôm nay em đã đọc hết quyển sách này rồi, cho nên mới định đi về sớm.
Người nên nói xin lỗi là em, em không để ý đến anh.
Cô cười nhẹ.
Lúc tốt nghiệp còn khuyến nếu cô ấy không thích thì đừng kéo dài với người ta, không ngờ hôm sau bọn họ liền đến Cục Dân chính để đăng ký kết hôn.
Lần trước nhìn thấy hai người họ, Vạn Huy còn nói bọn họ đều cùng họ Lê, hai người vĩnh viễn không chia ly, làm sao lại...
Câu nói tiếp theo hoàn toàn nghẹn lại trong cổ họng, khuôn mặt cô đã ướt đẫm nước mắt.
Bởi vì, từ sau khi bị Tiểu Điềm Điềm đánh, tôi còn đặc biệt mời huấn luyện viên quyền anh đến, luyện tập một thời gian, chỉ đợi lấn sau Tiểu Điềm Điềm đến gọi tôi cùng luyện tập thì sẽ biểu hiện thật tốt.
Tiểu Điềm Điềm càng ngày càng không thích chơi với tôi, thậm chí lúc họp mặt cũng không tới, cha của anh nói anh phải tiếp nhận sự huấn luyện của gia tộc, sẽ không thể trở về trong một thời gian ngắn.
Hơn nữa, đàn ông không giống phụ nữ, trong lòng đàn ông chất chứa quá nhiều thứ.
Dương Ôn Đình thở dài.
Trong ba người chúng ta, con tin tưởng cha có thể đủ sức bảo vệ tốt Kiều Kiều, cũng có thể chăm sóc tốt bản thân, nhưng con không thể cho phép bất kì khả năng nào khiến A Huân không thể gượng dậy nổi.
Mấy năm qua và chăm sóc Kiều Kiều, Tố Tổ cũng gầy đi rất nhiều, cằm đã nhọn hơn, người không biết rõ tình hình còn tưởng rằng cô đi sửa mặt.
Nhìn thấy anh có thể tay trắng khởi nghiệp tích cóp được gia sản như vậy, em rất vui,
Tố Tố cong khoé môi, hôm nay cô rất có tinh thần, rất xinh đẹp,
Thật xin lỗi, mấy năm qua em quá tuỳ hứng.
Thịnh Huân nghe vậy thì rất ngạc nhiên, nhìn chằm chằm khuôn mặt người trước mắt, anh không phải là Thịnh Huân của tám năm trước, nghe được lời nói rõ ràng có ý làm hoà của cô, phản ứng đầu tiên của anh không phải vui vẻ, mà là tò mò đánh giá ánh mắt của cô.
Cánh cửa đóng lại, ngăn cách ánh mắt bên trong, cũng ngăn cách ánh mắt bên ngoài.
Buổi sáng, Thịnh Huân bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, anh mơ màng cầm điện thoại lên nhìn, là tài xế Tiểu Lưu.
Cô nói:
A Huân, hôm nay Lê Huyền qua đời rồi, anh biết không?
Biết.
Lê Huyên là bạn thời đại học của cô, Lê Vạn Huy cũng là bạn cùng phòng thời đại học của anh, sau khi tốt nghiệp hai người đã đi đăng ký kết hôn.
Nhìn vẻ mặt Lê Huyền luôn lạnh nhạt, ngay cả lúc hẹn hò với Vạn Huy cũng không thấy mỉm cười vui vẻ, em còn cho rằng cô ấy không thích Vạn Huy.
Bạn muốn hỏi vì sao tôi không nói tiếng Anh à, vậy xin hỏi vì sao tôi phải nói tiếng Anh với người khác? Tiểu Tráng Tráng sinh ra đã được người khác nâng niu, tại sao phải đi nâng niu người khác? Đầu Củ Cải thật sự rất đần, mặc kệ một năm hai năm ba năm hay là bốn năm cũng không tiến bộ chút nào, chỉ biết dùng tiếng phổ thông bập bẹ hỏi tối ăn cơm chưa, tôi ăn cơm chưa thì liên quan gì đến cậu ta? Hừ, tôi kiên quyết lôi cha mẹ về nhà.
Lúc đầu tôi nghĩ nhiều nhất nửa năm là Tiểu Điềm Điềm sẽ trở về, nhưng mãi đến khi tôi lên đại học rồi, Tiểu Điềm Điềm vẫn không xuất hiện.
Nếu nói đến việc đánh dấu chủ quyền này, người vội vàng nhất chắc chắn là anh, bắt đầu từ lúc quen biết cô, anh vẫn luôn cố gắng.
Cô bị nụ cười của anh làm cho xấu hổ, chui vào trong ngực anh.
Cuối cùng vẫn không cứu được.
Thật xin lỗi, anh nên về sớm hơn...
Không, anh không cần nói xin lỗi, không ai muốn xảy ra chuyện như vậy cả.
Cô ngắt lời anh,
Thật ra như vậy cũng tốt, bây giờ bọn họ thật sự không chia ly nữa rồi.
Thấy cô khó chịu, anh chuyển đề tài:
Tố Tố, hay là chấp nhận ý tốt của cha đi...
Không cần, em sẽ chờ đến lúc anh công thành danh toại, cưỡi ngựa trắng giẫm lên đám mây bảy màu tới cưới em.
Cô lại ngắt lời anh, lời nói hơi dí dỏm trêu đùa một chút, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc.
Được, anh sẽ cố gắng, cố gắng sang năm đến cưới em.
Anh hôn lên trán cô, khẽ cười.
Chào anh, em là Dương Nhàn Tố sinh viên năm nhất khoa Trung Văn, bạn của em đều gọi em là Susan.
Anh có thể gọi em là Tổ Tổ không?
Anh đột nhiên hỏi, hỏi xong mới phát hiện bản thân đã quá đường đột.
Có lẽ vì sinh sống ở một nơi cởi mở như nước ngoài, nên Dương Nhàn Tổ cũng không rối rắm chuyện tên gọi, cô sảng khoái đồng ý.
Rõ ràng đã qua thời kỳ thiếu niên bốc đồng, nhưng Thịnh Huân vẫn kích động, anh nắm tay Tổ Tổ nhìn cô chăm chú:
Tố Tố, anh còn nợ em một hôn lễ long trọng.
Nếu sang năm chúng ta còn ở bên nhau để chúc mừng sinh nhật Kiều Kiều thì chúng ta sẽ tổ chức!
Tố Tố rút tay về, mỉm cười đáp lại.
Gia đình chúng ta sẽ luôn ở bên nhau! Anh sẽ nói cho Kiều Kiều biết tin tức tổt này.
Thịnh Huân mừng rỡ, có lẽ vì quá bất ngờ, vui mừng đến mất bình tĩnh, nên anh không phát hiện mắt Tổ Tố rưng rưng.
Thật lâu sau, cô nói:
Bây giờ em có thể hiểu được tình cảm của Lê Huyên với Vạn Huy, nếu ngày nào đó anh không còn ở đây, em cũng sẽ giống như cô ấy.
Đây là câu nói cảm động nhất mà anh được nghe, không có câu thứ hai.
Anh cũng thế.
Anh cam kết.
Là sự ích kỷ của con liên luỵ đến anh ấy, con tình nguyện để anh ấy hận con.
Dương Ôn Đình vuốt tóc con gái, đôi mắt ướt nước, khẽ nói:
Yên tâm đi, cha sẽ để ý.
Hôm sau, Thịnh Huân gõ cửa phòng vợ, lại không có ai trả lời, lúc này sau lưng vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó giọng nói khàn khàn của cha vợ vang lên.
Không cần gõ.
Thịnh Huân xoay người lại, lúc nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng và bộ âu phục đen của cha vợ, anh chợt cảm thấy vô cùng nặng nề.
Lúc trước, ông đi qua một huyện thành nhỏ ở vùng núi xa xôi, thậm chí còn tận mắt chứng kiến một cặp vợ chồng, người chồng bất ngờ qua đời, người vợ khoẻ mạnh cũng đột nhiên qua đời, còn từng nghe nói có mấy cặp vợ chồng cũng không khác thế này là bao, vợ bệnh chết, không bao lâu người chồng cũng bắt đầu triền miên trên giường bệnh, hai vợ chồng lần lượt qua đời.
Dương Ôn Đình thở dài, quay về phòng.
Tối hôm qua con bé uống rất nhiều thuốc ngủ, lúc phát hiện vào buổi sáng đã không còn cách nào cứu chữa.
Dương Ôn Đình khá bình tĩnh.
Không, không thể nào, tối hôm qua cô ấy còn đồng ý với con...
Mặt Thịnh Huân trắng bệch, anh nhớ cô có nói – nếu sang năm chúng ta còn ở bên nhau để chúc mừng sinh nhật Kiều Kiều, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới! Thì ra khi đó cô đã chuẩn bị rời khỏi anh rồi.
Tổ Tổ sẽ không bao giờ hoà thuận với anh như lúc ban đầu nữa rồi.
Đối mặt với ánh mắt thấu hiểu của Tổ Tổ, anh áy náy cũng muốn trốn tránh, nhưng không có tình cảm thì còn có trách nhiệm, anh tổng cổ người phụ nữ tên Lương Tiểu Tuệ kia đi thật xa, học cách đặt toàn bộ tâm tư lên con gái.
Bọn họ chọn một ngày tốt để đi đăng ký kết hôn, sau đó cha vợ biết được mắng chửi anh một trận, suy bụng ta ra bụng người, hỏi nếu sau này con gái của anh cũng bị một thằng nhóc không có tương lai dụ dỗ mất, anh sẽ làm như thế nào.
Anh không do dự đã trả lời
Đánh thành đầu heo rồi nói tiếp
, chờ đến lúc anh tỉnh táo lại đã đối mặt với ánh mắt sâu xa của cha vợ, Cũng may cuối cùng nể mặt Tổ Tổ, cha vợ tha cho anh một lần, không đánh anh thành đầu heo, chỉ vỗ vai anh hai cái, muốn anh chăm sóc Tổ Tổ thật tốt.
Chỉ mới qua một năm, đã là cảnh còn người mất.
Hai năm trước, anh và cô vẫn dựa vào đầu giường này.
Bạn hỏi vì sao tôi không gia nhập câu lạc bộ văn học, câu lạc bộ diễn kịch sao? Sao lại nói nhảm nhiều như vậy chứ, tôi thích đó! Dựa nào kỹ năng quyền anh của mình, chẳng mấy chốc tôi lại cô đơn.
Thế là tôi vào cả Đội tuyển Quốc gia, vô tình đã cầm huy chương Vàng về.
Tiểu bảo bối của anh và Tổ Tổ đã được tám tuổi rồi.
Bọn họ đã sống trong biệt thự được năm năm, cả gia đình tổ chức một sinh nhật nhỏ ấm áp cho tiểu bảo bối.
tôi bị đánh đến ngã xuống.
Ngày đó là lần tôi phát ra tiếng khóc thê thảm nhất trong cuộc đời của tôi.
Em còn chưa nói cho anh biết năm đó anh đã làm sai điều gì.
Em đã đồng ý với anh, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.
Sao em tàn nhẫn bỏ anh lại như vậy, Kiều Kiều vừa mới tròn tám tuổi thôi, mấy năm qua trong lòng, trong mắt của em chỉ có Kiều Kiều, vì sao bây giờ em cũng không cần con bé nữa?
Em muốn rời đi sớm thì có thể nói với anh, anh cho em đi, qua nhiều năm như vậy, tại sao phải làm như thế, chẳng lẽ trên đời này không còn thứ gì đáng giá giữ em lại sao?
Vì sao tối qua còn cho anh hi vọng?
Vì sao, vì sao! Tố Tố, em nói cho anh biết đi!
Thịnh Huân dựa đầu vào nắp quan tài của Tổ Tổ, đấm vào nắp quan tài.
Nhìn Tố Tố nằm bên trong không bao giờ mở mắt ra nhìn anh, Thịnh Huấn nghiến răng, trong miệng nồng mùi máu.
Nghe được câu cuối cùng, Thịnh Huân không biết nên khóc hay nên cười, anh chạy qua trước mặt cô nhiều ngày như vậy mà cô lại không để ý đến anh, nhưng nếu không phải không để ý đến anh, sao bọn họ có thể va phải nhau chứ, với cách làm người của anh, anh sẽ không cố tình tạo ra cơ hội như vậy.
Chứng minh đây là duyên phận, chào em, anh là Thịnh Huân sinh viên năm ba khoa Kinh doanh, Thịnh là phồn thịnh, Huân là huân chương.
Anh giới thiệu rất tỉ mỉ.
Vẻ mặt cô bình thản, như đã khôi phục lại dáng vẻ lần đầu anh nhìn thấy, dịu dàng điềm tĩnh, không còn sự sắc bén, không còn gai nhọn, chỉ còn sự bao dung như biển lớn.
Lúc trước, trước cả lần đầu gặp mặt, anh đã nghe nói về cô, nghe người khác nói nhà cổ rất giàu, ngài Dương quyên góp tiền giúp trường học sửa chữa thư viện chính là cha của cô.
Sau khi thật sự ở bên cạnh anh, em mới phát hiện chúng ta không thích hợp.
Sau này chúng ta đừng can thiệp vào chuyện của nhau, anh ra bên ngoài tìm kẻ thứ ba thứ tư cũng được, chỉ cần không làm ầm ĩ, có con, đưa người về nhà em là được.
Lúc trước, Lê Huyên và Vạn Huy mới ở bên nhau bao lâu chứ, nhưng Lê Huyền lại dứt khoát đi theo Vạn Huy.
Đứa bé ngốc, Lê Huyên không có gánh nặng gì, nhưng Thịnh Huân lại khác, trên nó còn có cha mẹ, dưới có con gái còn có công ty do một tay nó sáng lập.
Đêm đó, trăng sáng sao thưa, anh nghĩ ngày hôm nay sẽ kết thúc như những năm trước, vậy mà Tố Tố lại hẹn anh đến ban công ngoài trời.
Anh cho rằng em sẽ không bao giờ chủ động tìm anh nói chuyện.
Thịnh Huân nhìn cô, bùi ngùi nói.
Tôi rất nhàm chán, đành phải đến nhà của dì Daisy tìm Đầu Củ Cải (Vương tử Norbert) chơi, Đầu Củ cải có một mái tóc màu vàng kim chói sáng.
Lúc trước, vì sao tôi không thích chơi với anh ta chứ, là vì từ màu tóc cũng có thể thấy được bọn tôi không cùng một quốc gia, quan trọng nhất là Đầu Củ Cải không biết nói tiếng phổ thông, không cùng ngôn ngữ sao có thể làm bạn được.
Trong nhận thức của anh, đại tiểu thư nhà giàu cũng giống những cô gái theo đuổi anh, hơi điêu ngoa cao ngạo và từ lúc sinh ra đã có cảm giác ưu việt, mỗi ngày nhất định phải trang điểm xinh đẹp tinh tế mới đi ra ngoài, là người đẹp sực nức mùi nước hoa lại lái xe xịn.
Nhưng Tổ Tổ lại khác, cô mặc một chiếc váy dài trang nhã, cầm một quyển sách lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây, vẻ mặt nghiêm túc lại dịu dàng, ánh nắng sáng sớm xuyên qua khe hẹp lá cây chiếu xuống, phủ lên người và mặt cô, làn da trắng dưới ánh mặt trời vô cùng chói sáng.
Đi đến cửa phòng ngủ chính, anh nhẹ nhàng mở cửa ra.
Trong tầm mắt, dưới ánh đèn tường mềm mại, khuôn mặt người phụ nữ như tranh5 vẽ nằm nghiêng khẽ vuốt ve đứa bé không ngủ yên.
Cha, Tố Tố không ở trong phòng sao?
Dương Ôn Đình nhìn Thịnh Huân, bình thản nói:
Con bé đã đến bệnh viện trước rồi, đi thôi, là chồng của con bé, con có quyền đưa tiễn con bé đoạn đường sau cùng.
Cạch!
Cái cốc mà Thịnh Huân đang cầm trong tay trái rơi xuống sàn nhà.
Tổ Tổ, cô ấy...
Đôi môi anh run rẩy, còn chưa nói hết câu.
Tôi còn có một thanh mai trúc mã Tiểu Điềm Điềm, dáng vẻ của Tiểu Điềm Điềm vô cùng xinh đẹp, tất cả mọi người đều cho rằng anh là chị của tôi.
Anh rất không thích mọi người gọi anh là Tiểu Điềm Điềm, ai gọi là sẽ trở mặt với người đó, thế nên người xung quanh chỉ gọi anh là Sweet thôi.
Nhìn dáng vẻ tiều tuy của anh, cô lạnh nhạt nói:
Nếu bị bệnh thì đến bệnh viện đi, chữa khỏi rồi về, cơ thể Kiều Kiều yếu ớt, rất dễ bị lây virus.
Đã rất lâu rồi anh không nghe cô nói nhiều như vậy, đáng tiếc không phải quan tâm anh, chỉ lo lắng anh bị bệnh lây virus cho con gái.
Tuy nhiên bị đả kích quá nhiều, anh đã sắp tập thành thói quen rồi.
Người đến là Dương Nhàn Tố, lúc này trên mặt cô đã không còn nụ cười giả tạo, cô bình tĩnh đi tới.
Cha.
Không biết qua bao lâu, có người gõ cửa phòng.
Vào đi, cửa không khoá.
Trên mặt cô vẫn là vẻ dịu dàng như trong trí nhớ, khiến người ta khó mà không rung động, cho dù hơn một năm qua cô đối xử với anh càng ngày càng lạnh lùng, dù cho bây giờ nụ cười yếu ớt mềm mại ấm áp của cô không hề thuộc về anh, nhưng Thịnh Huân vẫn đắm chìm trong đó.
Tổ Tố!
Anh không kìm lòng được, buột miệng gọi cái tên quen thuộc.
Nhưng vì sao lại phải dùng cách này? Tố Tố mà anh quen là một người lạc quan tích cực và mạnh mẽ, tiểu bảo bối của bọn họ mới chỉ tám tuổi, sao cô có thể tàn nhẫn như vậy? Thịnh Huấn mất hồn mất vía chạy xuống lầu, lao ra sân trước, nơi đó thật sự đặt một chiếc quan tài pha lê, lúc sắp tới nơi anh lại cảm thấy e sợ.
Tổ Tổ của anh nằm trong quan tài thuỷ tinh, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt thanh thản, như thế chỉ là ngủ thiếp đi vậy.
Mẹ có hàng triệu fan hâm mộ, bọn họ đều gọi tôi là công chúa nhỏ, là loại công chúa nhận được ngàn vạn sủng ái, nhưng rất đáng tiếc, bọn họ quá ngây thơ rồi.
Tôi không phải công chúa nhỏ gì đó, tôi là nữ vương của nhà tôi! Từ nhỏ, nếu tôi nói tôi muốn chơi xích đu, không ai dám để tôi chơi cầu trượt; nếu tôi nói tôi muốn được bế, không ai dám để tôi tự đi!
Dương Ôn Đình quay lại nhìn Thịnh Huân đang cười như hoa nở, bây giờ cười càng vui vẻ bao nhiêu, sau này càng đau khổ bấy nhiêu! Ánh mắt của con gái cũng chuẩn như ông, Thịnh Huân này rất coi trọng tình cảm, nếu con gái là một người khoẻ mạnh vậy chắc chắn có thể sống hoà thuận với Thịnh Huân đến già, nhưng ai bảo vợ của anh lại mắc bệnh di truyền.
Chín năm trước, sau khi biết bản thân có thai, con gái rất vui vẻ, nhưng sau khi đi khám thai, cô lại phát hiện tình trạng không ổn, nếu cô khăng khăng sinh đứa bé này, chưa biết chừng đứa bé sẽ mắc bệnh di truyền, còn cô thì bị suy tim mãn tính.
Được rồi, tôi nên đi tìm người khác chơi thì thích hơn.
Thế là tôi vào câu lạc bộ quyền anh, đánh ngã cả đám người, trở thành lão đại của câu lạc bộ! Cao thủ rất cô đơn, thế là tôi lại đến câu lạc bộ Taekwondo.
Thật xin lỗi,
Nhìn bóng lưng của Thịnh Huân, Tố Tố lặng người,
Không thể ở bên mọi người nữa rồi.
Nghe thấy Thinh Huân bàn bạc việc hôn lễ với một cô nhóc tám tuổi, Dương Ôn Đình đến biệt thự từ hai ngày trước không cười nổi, ánh mắt hốt hoảng của ông dừng ở chiếc đèn sàn cạnh ghế sofa.
Hai ngày trước, con gái đột nhiên gọi điện thoại cho ông, nói có lẽ cô không thể kiên trì được nữa, ông cũng chẳng suy nghĩ gì, có thể kiên trì đến hôm nay đã là kỳ tích rồi, nếu không có Tiểu Kiều Dương, con gái có thể sống lâu hơn, nhưng cô lại không muốn từ bỏ sinh mệnh nhỏ bé ở trong bụng, ông phải làm thế nào đây? Huống chi, ông không phải không chờ mong cháu gái nhỏ được sinh ra, đến ông còn chờ mong như vậy, nói gì đến con gái.
Dương Nhàn Tố sinh viên năm nhất khoa Trung văn ngành ngôn ngữ Trung Quốc.
Thì ra cô là cô Dương có người cha giàu có ở trong lời đồn...
Lòng người không phải làm bằng sắt, rốt cuộc anh vẫn quan tâm đến vẻ ngoại lạnh nhạt xa lạ của vợ, lại thêm công ty mới đi vào quỹ đạo, xã giao nhiều, thời gian anh về nhà càng ngày càng muộn, nhưng mặc kệ muộn đến mức nào anh cũng không ngủ lại ở bên ngoài.
Cho đến một ngày anh uống say, mơ thấy anh và Tố Tố lại hoà thuận như lúc ban đầu, sau khi tỉnh lại mới phải hiện người nằm bên cạnh không phải Tố Tố, tất cả mọi thứ đều khác.
Đó là một buổi tụ tập của hai gia đình, hai người mẹ đang tâm tình chuyện bạn thân, hai người cha đang nói chuyện sự nghiệp, còn tôi vì một câu
Anh có món quà muốn tặng em
của Tiểu Điềm Điềm mà vui vẻ đi theo Tiểu Điểm Điền vào phòng của anh.
Sau đó, anh nhét cho tôi một bộ găng tay đấm bốc và mũ bảo vệ, sau đó nữa anh nói phải cùng tôi luyện tập, sau đó nữa nữa...
Sau này, Lương Tiểu Tuệ dẫn theo một cô bé đến tìm anh, khi đó anh cũng không còn là Thịnh Huân trước kia, công ty do anh sáng lập đã lớn mạnh đến mức có thể lên sàn bất cứ lúc nào, cùng lúc đó anh càng giỏi thủ đoạn cũng càng khéo đưa đẩy hơn.
Anh nuôi dưỡng hai mẹ con kia ở vùng ngoại thành, để vệ sĩ và bảo mẫu giám sát, sau đó cũng bình an vô sự được vài năm.
Nhưng đáp lại anh, lại là cái nhíu mày và ánh mắt lạnh lùng của vợ.
Thịnh Huân lập tức tỉnh táo lại, áy náy miễn cưỡng mỉm cười, lại nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ.
Thật xin lỗi, làm rơi sách của em rồi, những ngày qua chỉ cần thời tiết tốt thì tôi luôn thấy em đọc sách ở đây, ngày thường em không rời đi sớm như vậy, cho nên không để ý đụng phải em, em đứng dậy cũng không nỡ đóng sách lại, xem ra em thật sự rất thích văn học Trung Hoa.
Anh trả sách lại cho cô.
Đúng vậy, em rất thích, em lớn lên ở phương Tây, nhưng luôn cảm thấy rất hứng thú với văn hóa của chúng ta cho nên lựa chọn về nước học tập.
Dương Ôn Đình ôm con gái:
Bảo bối của cha!
Cha, có lẽ con thật sự không qua được đêm nay.
Con yên tâm, cha sẽ giúp con chăm sóc tốt Kiều Kiều, về phần thằng nhóc Thịnh Huân kia thì cha không xen vào.
Dương Ôn Đình vỗ nhẹ lưng con gái.
Con hiểu anh ấy, chỉ cần cho không nói cho anh ấy biết bệnh tình của con, anh ấy sẽ chịu được.
Vì thằng nhóc này, con phải bày bố ván cờ nhiều năm như vậy, cần gì chứ, còn không bằng vui vẻ ở bên nhau mấy năm...
Dương Nhàn Tổ ngắt lời Dương Ôn Đình:
Không giống, cha, anh ấy không giống cha, con không thể đánh cược nửa đời sau của anh ấy, con không cược nổi.
Anh nhìn khuôn mặt của vợ con khi ngủ, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Chưa được bao lâu, thậm chí ngay cả vợ con mà bản thân quý trọng như bảo bối mà anh cũng không dám lại gần.
Dương Nhàn Tổ, tại sao phải để anh quen biết em!
Nữ bá vương Tiểu Tráng Tráng Chào mọi người, tôi là Tiểu Tráng Tráng.
Đã qua nhiều năm, Thịnh Huân hoàn toàn hiểu rõ, một cái nhăn mày một nụ cười của cô đều quyến rũ rung động lòng người.
Bây giờ, cô trong trí nhớ và cô trước mặt bất ngờ khớp với nhau.
Nghe nói vì vậy mà Tiểu Điềm Điềm bị cha anh đánh bằng roi, còn bị cấm túc một tháng.
Từ đó về sau, ánh mắt Tiểu Điềm Điềm nhìn tôi như một con thú dữ, vô cùng hung ác, anh cũng không còn gọi tôi cũng chơi đấm bốc nữa, khiến tôi rất thất vọng.
Những lời thề non hẹn biển lúc trước như một trang giấy đối mặt với mấy con dao nhọn, chỉ vài phút đã bị cắt thành mảnh vụn.
Thịnh Huân cứ như không biết mệt mỏi, đứng cạnh giường một lúc lâu, cho đến lúc vợ đột nhiên xoay người, anh mới từ từ rời khỏi phòng ngủ chính, bởi vì quay lưng lại nên anh không nhìn thấy người vừa xoay người im lặng mở mắt ra nhìn anh đang dẫn đi xa.
Nửa tiếng sau, anh tắm xong đi ra, định vào phòng sách ngủ nhưng lại không nhịn được, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ chính ra.
Từ khi biết vợ mang thai, chỉ cần uống rượu, mặc kệ tắm rửa sạch sẽ như thế nào anh cũng sẽ tự giác ngủ ở phòng sách.
Hôn lễ chỉ là một thứ phô trương lãng phí, anh không cần vội, từ từ sẽ có, nhưng chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn sớm một chút, trước tiên phải đánh dấu chủ quyền với anh đã, tránh cho sau này cô gái lẳng lơ nào đó lại không có mắt ngấp nghé Thịnh tổng của chúng ta.
Hốc mắt của cô đỏ lên, nhưng giữa hàng lông mày không còn vẻ buồn rầu nữa, cô hơi nhếch môi, hàng lông mi dài chớp chớp, ánh mắt như nước, dịu dàng lại xinh đẹp.
Không ngờ một người luôn dịu dàng hào phóng như cô cũng biết mắng người, anh hơi ngạc nhiên, không nhịn được mà bật cười, cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Khi đó anh còn không biết cô là người đẹp giàu có cao quý trong miệng người khác, lúc đầu anh chỉ cố ý chạy bộ trên con đường ngắn hơn.
Có một ngày, lúc anh chạy tới đúng lúc cô cũng đứng dậy, sau đó bất ngờ làm rơi sách của cô, sau đó nữa anh nhìn thấy tên và thông tin lớp học của cô.
Người lớn giãn lông mày, hơi thở nhẹ nhàng, đứa bé sơ sinh hơi há miệng hít thở, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương và đáng yêu.
Thịnh Huân đưa tay ra muốn chạm vào bảo bối của anh, lại đột ngột dừng giữa không trung, cuối cùng vẫn im lặng rụt tay lại.
Không, tên ở nhà của tôi là Tiểu Tráng Tráng, tên ở ngoài là Thẩm Ương, nghe nói tôi suýt trùng tên với một thành phố nào đó, cuối cùng là ông cố đáng tin cậy đã cứu vớt tôi.
Tôi có một người mẹ chân dài vạn người mê, còn có một người cha rất tài giỏi.
Nhưng tôi cũng không phải người giỏi thay đổi, tôi chỉ thích gọi anh là Tiểu Điềm Điềm, cũng luôn kiên trì, thế là...
Có một ngày, tôi bị đánh.
Anh đã hi vọng quá nhiều rồi...
Cổ họng tắc nghẽn, Thịnh Huân hít sâu một hơi, xoay người đi vào phòng tắm.
Trong điện thoại, Tiểu Lưu hỏi anh có đến công ty hay không, anh nhìn đồng hồ mới thấy đã muộn một tiếng, bảo sao Tiểu Lưu lại gọi điện thoại đến hỏi vấn đề này.
Anh đứng lên suýt thì ngã xuống đất, vịn tường rời khỏi phòng sách, đúng lúc nhìn thấy vợ cầm cốc nước đi vào phòng ngủ chính.
Ánh sáng dịu nhẹ của đèn tường lấp đầy cả căn phòng.
Trên giường, hai khuôn mặt một lớn một nhỏ gần như dính vào nhau.
Cũng chính từ khi đó, anh đột nhiên rất muốn có một đứa con với Tổ Tổ, nếu như là con gái thì càng tốt hơn, nhất là một đứa bé thông minh lại dịu dàng như Tố Tố.
Đầu năm thứ hai, một ngày nọ, Tố Tố lại gần tại của anh nói cho anh biết đã mang thai một bé cưng ở trong bụng, trong giây lát đó anh cảm nhận được cảm giác của vui mừng của người bình thường khi trúng giải thưởng một triệu tệ.
Con gái nói tiểu bảo bối là sự tiếp nối cuộc đời của cô, thật xin lỗi vì không thể cho con bé một cơ thể khoẻ mạnh, thật xin lỗi vì không thể có mặt trong cuộc sống sau này của con bé, hi vọng người làm ông ngoại là ống có thể sống lâu một chút, ít nhất có thể chăm sóc tiểu bảo bối đến khi nó lớn lên.
Đều nói con cái đời này là nợ của đời trước, thật sự không sai, ông đã bước một nửa chân vào quan tài rồi còn nhận được gửi gắm, trong khi không phải tiểu bảo bối không có cha...
Bây giờ, ngay cả người thân duy nhất của cô ấy cũng bị khắc chết, cô ấy cầu xin em sau khi cô ấy chết hãy an táng tro cốt của hai bọn họ cùng một chỗ, còn đưa sổ tiết kiệm cho em nữa.
Em không đồng ý, khuyên cô ấy nghĩ thoáng một chút, cô ấy đã đồng ý rồi, trước khi hoả táng lại nói muốn nói riêng mấy câu cuối cùng với Vạn Huy, chờ đến lúc bọn em quay lại cô ấy đã nằm cạnh Vạn Huy...
Sau đó tôi đặt huy chương Vàng lên bàn cho mọi người nhìn một chút, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Mẹ chỉ đi chỉ đạo một bộ phim thôi, sao cảm giác đã bỏ lỡ một việc ghê gớm vậy?
Người mới xử lý công việc từ Đức trở về khẽ ho một tiếng, vô cùng nghiêm túc nói:
Rất tốt, không phải nhà ai cũng có Quán quân Olympic.
Ông bà cố đều cười rất vui vẻ, nói nhất định phải tổ chức một bữa tiệc để ăn mừng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.