Chương 63: Không tìm đường chết sẽ không chết
-
Nữ Vương Thời Thượng
- Đậu Ta Rất Bận
- 1384 chữ
- 2022-02-04 08:04:40
Không ra tay được từ chỗ anh, lại bắt đầu ra tay với những người bên cạnh anh? Thẩm Trí Ninh cong môi, mang theo chút chế giễu.
Freile đã lớn tuổi, nhưng không mù, bà vẫn nhìn thấy nụ cười lạnh trên khuôn mặt xán lạn của cháu trai.
A Ninh, cháu biết cô bé Kiều Kiều này sao?
Cháu đã gặp qua vài lần.
Thẩm Trí Ninh không mặn không nhạt nói.
Thịnh Kiêu Dương lườm một cái, vừa vặn bị Thẩm Trí Ninh nhìn thấy
Thẩm Trí Ninh tức đến bật cười, còn dám khinh thường anh!
Bà Andy, cháu đi trước.
Thịnh Kiều Dương lấy lại điện thoại từ tay của trợ lý Freile
Đang chuẩn bị chuồn đi, lại bị một bàn tay túm lấy cổ áo từ phía sau.
A Ninh?
Freile vô cùng nghi ngờ nhìn Thẩm Trí Ninh
Không có gì, cháu chỉ muốn nói chuyện riêng với cô ấy.
Thẩm Trí Ninh bình tĩnh rút tay lại.
Thịnh Kiêu Dương còn muốn đi, phát hiện ra vệ sĩ của Thẩm ma vương đã chặn đường lui của cô
Cô đành phải xoay người nhìn về phía người đàn ông, tức giận nói:
Tôi cũng không quen anh, không có gì để nói với anh.
Ô? Thật sao?
Thẩm Trí Ninh nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, mang theo cảm giác ngột ngạt mà ai cũng cảm nhận được
Freile thấy cảnh này, bà mỉm cười ôn hòa:
A Ninh, cháu đừng bắt nạt cô bé!
Thẩm Trí Ninh liếc nhìn cô gái tóc ngắn đang nghiêm mặt, quay người đi ra ngoài
Thịnh Kiều Dương đau khổ liếc nhìn đám vệ sĩ xung quanh, yên lặng đi theo.
Freile nhìn bóng lưng hai người rời đi, nói với trợ lý ở bên cạnh:
Cho người điều tra cô bé Kiều Kiều này đi, xem gia đình như thế nào?
Lại nói, hai người ở bên cạnh đã lên chiếc xe Bentley, mỗi người chiếm một bên ghế
Trong xe lặng im, tài xế bị đuổi xuống xe, trong xe chỉ có hai người bọn họ.
Thịnh Kiêu Dương hơi lo lắng vì bị nhìn chằm chằm, phá vỡ sự im lặng trước:
Anh muốn nói gì với tôi?
Cô muốn gì?
Thẩm Trí Ninh ung dung dựa lưng vào ghế ngồi
..
Tôi muốn anh cút! Thịnh Kiêu Dương cảm thấy khó hiểu nghiến răng, cô thật sự muốn nói ra, nhưng..
không dám
Cô trực tiếp nói mục đích của cô cho tôi biết
Nếu nó thú vị, tôi sẽ xem xét buông tha cho cô
Nếu để tôi tự tra được..
À..
Muốn biết hậu quả không?
Nhìn nụ cười trêu chọc của Thẩm ma vương, Thịnh Kiêu Dương thật sự muốn tát anh một cái
Cổ nghiến răng nghiến lợi:
Vậy anh cảm thấy tôi muốn làm gì?
Sắc mặt Thẩm Trí Ninh lập tức trở nên lạnh lẽo:
Tôi không biết cô muốn cái gì, tôi chỉ biết cô không muốn cái gì.
Cái gì?
Thịnh Kiêu Dương chớp mắt, chẳng lẽ Thẩm ma vương biết cô không muốn nhìn thấy anh sao?
Mạng sống!
...
Thịnh Kiêu Dương ngây ngốc.
Cái quỷ gì?
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô gái, Thẩm Trí Ninh cong môi:
Cô hiểu rõ tôi như vậy, nhất định biết tôi là hạng người gì, tuyệt đối đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi!
Thịnh Kiêu Dương nghe thấy câu
Có hiểu rõ tôi như vậy thì giật nảy mình, nghĩ rằng anh đã nhìn ra lại lịch của mình
Về sau nghĩ lại thấy không thể nào, Mỹ Nữu hiểu cổ nhất mà còn không nhận ra cô, huống chi là người khác!
Nhưng thành thật mà nói, rốt cuộc Thẩm ma vương coi cô là ai để đối xử
Vì sao anh nhất định cảm thấy tôi có mục đích gì chứ? Mỗi lần gặp anh đều là chuyện ngoài ý muốn được không? Tôi còn muốn nói sao anh cứ xuất hiện trước mặt tôi
Anh cũng không nghĩ xem tôi là một người bình thường, sao biết được hành tung của anh? Ngược lại anh muốn biết hành tung của tôi lại là việc rất đơn giản.
Nói một hồi, Thịnh Kiêu Dương cũng bị thuyết phục bởi câu nói của mình
Cô dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Thẩm ma vương, thấy dáng vẻ cười như không cười của đối phương càng thấy khả nghi hơn
Tôi theo dõi cô?
Thẩm Trí Ninh cứ như đang nghe được một câu chuyện cười.
Không thì sao?
Thịnh Kiêu Dương nói rất đương nhiên,
Không nhắc đến lần đầu tiên gặp mặt vì bức tranh nữa
Sau đó, tôi đi ăn một bữa cơm cũng gặp phải anh, đi chụp ảnh trên biển cũng gặp anh
Bây giờ, đi du lịch cũng có thể gặp anh, anh nói có phải anh rất có vấn đề không!
Quả nhiên là người xảo quyệt
Thẩm Trí Ninh híp mắt, nhìn kỹ cô gái mồm miệng lanh lợi ở trước mắt một lần nữa
Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi.
Thẩm Trí Ninh thản nhiên lặp lại.
Có phải bị bệnh không a a a a!
Anh cho rằng anh là máy lặp lại à!
Thịnh Kiều Dương bĩu môi.
Cô nói cái gì?
Sự lạnh lùng trong giọng nói lập tức từ 0 độ giảm xuống âm 20 độ.
Thịnh Kiều Dương vội lắc đầu:
Tôi không hề nói gì.
Thẩm Trí Ninh chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Dù sao, chúng ta cũng không có gì hay để nói chuyện, không bằng giải tán đi: Về sau nhìn thấy cứ coi như chưa từng gặp mặt?
Thịnh Kiều Dương dò hỏi
Thẩm Trí Ninh chỉ nhìn cô, không nói lời nào
Thịnh Kiêu Dương bĩu môi, cũng hơi mất kiên nhẫn:
Nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào?
Thẩm Trí Ninh vẫn không nói lời nào.
Sự im lặng của anh đối với Thịnh Kiêu Dương mà nói, hiển nhiên không có lực sát thương gì
Thịnh Kiều Dương sợ anh, nhưng không giống sự sợ hãi của đám thuộc hạ với anh
Cô sợ là vì lúc còn nhỏ có thời kì bị Thẩm tiểu ma vương bắt nạt quá nhiều, dẫn tích lũy lại tạo thành bóng ma.
Có đôi khi Thịnh Kiều Dương nhớ lại lúc bản thân còn bé, bị bắt nạt đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng
Khi ấy cô sẽ ghét bỏ bản thân vì khi đó quá hèn kém, sau khi bị Thẩm tiểu ma vương bắt nạt đến bật khóc còn vội vàng lại gần
Trong lòng mỗi người đều có sự nổi loạn, bây giờ nhìn thấy Thẩm ma vương, cô liền thấy bực bội, cảm giác như nhìn thấy lịch sử đen tối của mình
Anh không nói thì tôi đi đây.
Thịnh Kiều Dương đứng dậy chuẩn bị mở cửa xuống xe, lại bị kéo cổ áo
Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Thịnh Kiêu Dương tức tối xoay người lại, bàn tay kia còn chưa kịp thả cổ áo ra, chỉ nghe thấy cách một tiếng
Cô cúi đầu nhìn, thấy cúc áo sơ mi ở trên cùng đã bị đứt mất
Trong nháy mắt sắc mặt cô thay đổi, nhìn lại Thẩm Trí Ninh, thấy anh hơi híp mắt
Khốn kiếp! Cô vội vã tóm chặt lấy cổ áo
Không có gì đáng xem.
Chỉ nghe thấy người đàn ông gần trong gang tấc nói
Thịnh Kiêu Dương nổi giận:
Tôi để anh xem à?
Chẳng lẽ không đúng sao?
..
Cáu bẩn rồi
Có lẽ bị biểu cảm này của Thịnh Kiêu Dương chọc cho vui vẻ, Thẩm Trí Ninh nói:
Cô đang cố gắng để tiếp cận tôi, lại còn cố ý kéo rách quần áo cho tôi xem, cô nói cô không mục đích?
Cô đã bị lòng nghi ngờ của tên này đánh bại! Thịnh Kiều Dương cắn môi, nhìn khuôn mặt gợi đòn kia, đảo mắt, cong môi mỉm cười
Cô sáp người lại gần, một tay đặt lên lưng ghế của anh, giống như đang nhốt anh trong lòng mình
Cô thì thầm:
Không sai, bị anh nói trúng rồi, tôi đúng là có mục đích.
Trong giọng nói của cô mang theo một sức mạnh thần bí
Nói đi, cô muốn cái gì?
Thẩm Trí Ninh tỏ vẻ hiểu rõ.
Anh!
Nhìn thấy người đàn ông không nói nên lời, Thịnh Kiêu Dương vô cùng khoái chí nở nụ cười
Thẩm ma vương, anh cũng có ngày hôm nay! Thế nhưng, hiển nhiên người nào đã đó quên mất..
Không làm thì không chết!