• 1,544

Chương hai mươi tư


Số từ: 1906
Người dịch: Nguyễn thị Hải Hà
NXB Lao Động
Nguồn: vietmessenger
Richard muốn đánh đòn Harrison. Chàng luôn luôn nghĩ, cái chuyện mấy ông chủ thực dân da trắng đè mấy người đầy tớ già da đen của mình ra mà đánh đòn kinh khủng quá. Nhưng ngay bây giờ chàng chỉ muốn làm việc đó. Chàng ao ước có thể bắt Harrison nằm sấp xuống và cứ thế mà quất, quất, quất cho đến khi ông ta biết ngậm cái mồm lại. Phải chi chàng đừng mang Harrison theo đến Port Harcourt. Nhưng chàng sẽ ở đây đến một tuần và không muốn bỏ ông ta một mình ở Nsukka. Ngày đầu tiên họ đến, Harrison dường như muốn chứng minh lý do chính đáng của cuộc thăm viếng này nên đã nấu một bữa ăn rất long trọng: xúp nấm đậu, pawpaw medley, thịt gà nấu sữa với một ít rau xanh và hành lá, cuối cùng là món chè bằng bột khuấy có mùi chanh dùng để tráng miệng.
"Bữa ăn rất ngon, Harrison." Kainene nói, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc. Nàng đang vui vẻ; nàng kéo Richard vào vòng tay mình ngay sau khi chàng đến và bước một vài bước giả bộ như khiêu vũ với chàng trên sàn gỗ bóng loáng trong phòng khách.
"Xin cảm ơn, thưa bà." Harrison cúi gập người.
"Ông cũng nấu món ăn như thế này ở nhà của ông?"
Harrison có vẻ bị tổn thương. "Tôi không nấu ăn như thế này ở nhà, thưa bà. Vợ tôi nấu thức ăn bản xứ."
"Dĩ nhiên."
"Tôi nấu bất cứ món ăn Âu châu nào, bất cứ món gì mà ông chủ đã từng ăn ở xứ của ông."
"Thế thì chắc là ông khó mà thưởng thức thức ăn bản xứ khi ông về nhà." Kainene nhấn mạnh chữ bản xứ; Richard cố nén cười.
"Vâng, thưa bà." Harrison lại cúi người. "Nhưng tôi cố gắng khắc phục."
"Cái món bánh này ngon hơn là món bánh tôi ăn lần cuối cùng ở London."
"Cảm ơn, thưa bà." Harrison mặt mày sáng rỡ. "Ông chủ của tôi kể tôi nghe là tất cả mọi người trong nhà ông Odenigbo cũng nói thế. Tôi thường làm món ăn cho ông chủ mang đến, nhưng tôi không làm bất cứ món gì nữa kể từ khi ông ta la mắng ông chủ của tôi. La hét om sòm như là một người điên và cả phố ai cũng nghe thấy. Đầu óc ông ta không mấy bình thường."
Kainene quay sang Richard, nhướn mày. Richard làm đổ ly, nước chảy lênh láng.
"Tôi đi lấy giẻ lau, thưa ông", Harrison nói, Richard tự kìm mình để không nhảy đến bóp cổ ông ta.
"Harrison đang nói chuyện gì vậy?" Kainene hỏi, sau khi nước đã được lau khô. "Cái anh chàng cách mạng ấy đã la mắng anh?"
Chàng có thể nói dối và chối phăng đi. Ngay cả Harrison cũng không biết chắc chắn tại sao Odenigbo đã lái xe đến nhà chàng chiều tối hôm đó và la mắng chàng. Nhưng chàng không nói dối bởi vì chàng sợ là mình nói dối không thành công và đến một lúc nào đó, nàng sẽ biết sự thật và khi ấy, tổn thất lại càng tăng thêm gấp bội. Vì thế chàng thuật lại đầu đuôi tất cả mọi chuyện. Chàng kể cho nàng nghe về chai rượu vang trắng Burgundy chàng và Olanna uống, sau đó, chàng vô cùng hối hận.
Kainene đẩy cái đĩa của nàng sang một bên và ngồi chống khuỷu tay lên bàn, cằm tựa lên hai bàn tay chắp lại. Nàng ngồi im lặng rất lâu. Chàng không thể đọc được nét biểu lộ trên mặt của nàng.
"Tôi hy vọng là anh đừng nói tha lỗi cho anh", cuối cùng nàng nói. "Không có gì tầm thường hơn là câu nói ấy."
"Xin đừng đuổi anh về."
Nàng nhìn, có vẻ ngạc nhiên. "Đuổi? Chuyện ấy quá dễ dàng, phải không?"
"Anh xin lỗi, Kainene."
Richard cảm thấy như mình trong suốt; nàng nhìn chàng nhưng chàng cảm thấy như nàng có thể nhìn thấy bức tranh khắc gỗ đang treo trên tường phía sau lưng chàng, "Thế ra anh hằng mơ tưởng ôm ấp hình bóng em tôi. Chuyện chẳng có gì mới lạ cả", nàng nói.
"Kainene", chàng nói.
Nàng đứng dậy. "Ikejide!", nàng gọi. "Vào dọn bàn."
Họ dời phòng ăn đúng lúc chuông điện thoại reo. Nàng không nghe. Chuông lại reo và tiếp tục reo mãi cho đến khi nàng tới nhấc điện thoại. Nàng trở lại phòng ngủ và nói, "Đó là Olanna".
Richard nhìn nàng, ánh mắt khẩn khoản.
"Chuyện có thể bỏ qua được nếu đó là một người nào khác thay vì em gái tôi." Nàng nói.
"Anh thành thật xin lỗi."
"Anh nên ngủ trong phòng khách.
"Phải, phải, dĩ nhiên."
Chàng không biết nàng đang nghĩ gì. Điều làm chàng sợ nhất là không đoán được suy nghĩ của nàng. Chàng vỗ cái gối, xếp chăn màn, ngồi trên giường và cố gắng đọc sách. Nhưng đầu óc chàng đang hoạt động quá mạnh nên thể xác của chàng chưa chịu nghỉ ngơi. Chàng sợ là Kainene sẽ gọi cho Madu và kể cho hắn ta nghe chuyện gì xảy ra, rồi Madu sẽ cười phá lên và nói, "Hắn ta là một sai lầm, ngay từ đầu, bỏ hắn đi, bỏ quách hắn, bỏ hắn ngay đi thôi." Cuối cùng trước khi rơi vào giấc ngủ, có sức câu nói của Molière đến với chàng, an ủi lạ thường: Hạnh phúc không tan vỡ là một điều nhàm chán; nó nên có những lúc thăng trầm.
Buổi sáng hôm sau, Kainene đón chàng bằng một vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm.
Cơn mưa tầm tã xối trên mái nhà, bầu trời u ám làm phòng ăn xám xịt ảm đạm. Kainene ngồi uống trà và đọc báo dưới đèn.
"Harrison đang làm pancakes 1", nàng nói rồi tiếp tục đọc báo. Richard ngồi đối diện, không biết mình nên làm gì, cảm thấy quá tội lỗi đến độ không dám tự rót trà cho mình. Sự im lặng của nàng và mùi thức ăn ở nhà bếp khiến chàng cảm thấy như bị giam trong xà lim.
"Kainene", chàng nói. "Mình nên nói chuyện với nhau?"
Nàng nhìn lên, chàng nhận thấy ngay đôi mắt của nàng sưng húp, đỏ hoe và chàng cũng nhận thấy cả nỗi đau đớn giận dữ trong ấy nữa. "Chúng ta sẽ nói chuyện với nhau khi nào tôi muốn nói chuyện, Richard."
Chàng nhìn xuống như một đứa trẻ bị mắng và lại cảm thấy sợ là sẽ bị đuổi ra khỏi cuộc đời nàng mãi mãi.
Chuông cửa reo trước giờ ngọ, khi Ikejide vào báo rằng em của bà chủ đang ở ngoài cửa, Richard nghĩ Kainene sẽ bảo chàng đóng sập cửa ngay trước mặt Olanna. Nhưng nàng đã không làm thế. Nàng bảo Ikejide mang thức uống rồi đi xuống phòng khách; ngay từ đầu cầu thang chỗ chàng đang đứng, Richard cố gắng lắng nghe. Chàng thấy giọng Olanna đầy nước mắt nhưng không thể nghe rõ được nội dung câu nói của nàng. Odenigbo nói ngắn, giọng có vẻ bình tĩnh lạ thường. Rồi Richard nghe giọng của Kainene rõ ràng và cứng cỏi. "Thật ngu xuẩn khi nghĩ là tôi sẽ bỏ qua chuyện này."
Tiếp theo là một khoảng im lặng rồi tiếng cửa mở. Richard chạy vội ra cửa sổ để nhìn xe của Odenigbo lùi ra, cũng chiếc xe Opel màu xanh đã đậu trước nhà chàng ở đường Imoke trước khi Odenigbo lao ra, một người da đen lực lưỡng trong bộ quần áo phẳng phiu la hét, "Tôi muốn anh từ nay tránh xa nhà tôi ra! Anh có hiểu ý tôi không? Tránh xa ra! Đừng bao giờ đến nhà tôi nữa!". Chàng đang đứng trước hàng hiên và tự hỏi không biết Odenigbo có đến đấm cho chàng một cái không. Sau đó chàng nhận ra rằng Odenigbo không có ý định đó, có lẽ vì chàng không đáng được nhận cú đấm đó; ý nghĩ này làm chàng buồn bã hơn.
"Anh có lén nghe không?" Kainene hỏi khi bước vào phòng. Richard rời cửa sổ nhưng nàng đã chẳng chờ câu trả lời của chàng trước khi nàng nói thêm, vẻ ôn hòa, "Em đã quên là anh chàng cách mạng này giống một đô vật, thật thế – nhưng là một đô vật lịch thiệp".
"Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nếu anh mất em."
Nét mặt nàng vẫn vô cảm. "Sáng nay em đã lấy hết bản thảo của anh từ phòng làm việc và đã đốt hết rồi", nàng nói.
Richard nghe như có một cảm xúc lạ thường dâng lên trong lồng ngực mình. Một cảm xúc mà chàng không thể diễn đạt thành lời. "Giỏ Chứa Bàn Tay", tập hợp những trang viết chàng tự tin có thể in thành sách đã bị tiêu hủy. Chàng không thể nào có lại niềm hứng khởi tràn trề để viết những câu chữ như thế. Nhưng điều đó không thành vấn đề. Vấn để ở chỗ hành động đốt cháy, tiêu hủy bản thảo của chàng chứng tỏ nàng sẽ không chấm dứt tình yêu giữa hai người.
Nàng sẽ chẳng làm cho chàng phải đau đớn kiểu đó nếu nàng không ở lại với chàng. Có lẽ, nói cho cùng, chàng không thật sự là nhà văn. Chàng đã đọc ở đâu đó rằng với một nhà văn thực thụ, sẽ chẳng có gì quan trọng hơn tác phẩm của họ, ngay cả tình yêu.
6. Quyển Sách: Thế Giới Im Lặng Khi Chúng Tôi Chết
Ông ta viết về thế giới vẫn giữ im lặng khi người Biafra chết. Ông ta lập luận rằng người Anh đã chủ trương khuyến khích sự im lặng này. Vũ khí và những bài học mà nước Anh đã mang đến xứ sở Nigeria là khuôn mẫu. Ở Mỹ, người ta nói, Biafra "là khu vực lợi ích đặc biệt của Anh". Ở Canada, vị Thủ tướng nói đùa. "Biafra ở đâu?" Liên Xô gửi kỹ thuật viên và máy bay đến Nigeria, sung sướng vì có cơ hội thiết lập ảnh hưởng ở Phi châu mà không làm mất lòng Mỹ và Anh. Từ quan điểm người da trắng là một chủng tộc siêu việt, Nam Phi và Rhodesia củng hả hê bởi chứng cứ rõ ràng là chính quyền tự trị của người da đen luôn đi đến thất bại.
Trung cộng tẩy chay chủ nghĩa đế quốc của Anh, Mỹ và Nga nhưng chẳng làm gì nhiều để ủng hộ Biafra. Người Pháp bán một ít vũ khí cho Biafra nhưng không ra mặt công nhận sự hiện diện của quốc gia Biafra cho dù đây là điều mà Biafra cần nhất. Và rất nhiều quốc gia khác của Phi châu Đen đã lo sợ rằng một quốc gia độc lập Biafra sẽ khơi mào cho các quốc gia khác cũng sẽ đòi ly khai; vì thếhọ ủng hộ Nigeria.
--------------------------------
1 Bánh bột chiên trên chảo thành những miếng tròn và dẹp dùng để ăn sáng, thường được ăn với mật cây phong và bơ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nửa Mặt Trời Vàng.