Chương 18: Trịnh đầu gỗ
-
Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: VHSTBPK!
- tolaca
- 1946 chữ
- 2019-08-23 09:40:12
Trịnh Công vội vàng sửa một chiếc súng gien cấp B, bận rộn đến cả người muốn ngất xỉu.
Cuộc đời của hắn luôn thất bại như vậy.
Sinh ra bình thường, cuộc đời bình thường, vào một cái trường máy móc hệ bình thường và trở thành một tên kỹ sư bình thường.
Tại sao cuộc đời hắn lại toàn chữ "bình thường" thế này? Hắn cực kì hối hận vì đã chọn cái nghề nghiệp không có chút màu sắc nào như cái "kỹ sư máy móc" của hắn!
Tẻ nhạt! Tẻ nhạt! Quá tẻ nhạt!
Hắn cũng muốn được tung hoành trên chiến trường, liếm máu và mồ hôi, cảm nhận được nhiệt huyết của tuổi trẻ, cho dù ngay sau đó là một phát súng bắn thẳng vào trái tim.
Về cơ bản, các nam chính đều có một cốt truyện phát triển riêng biệt. Trước khi cốt truyện khởi động tạo nên cho họ một truyền kì, họ chỉ là những con người bình thường, thảm hại, thậm chí là một phế vật người người khinh bỉ.
Giống như một phế vật đột ngột có được một cái nhẫn truyền thừa kí ức của đại năng.
Hay một người xuyên qua mang theo một cái hệ thống kì dị.
Trong trường hợp của Trịnh Công, cốt truyện của hắn khởi động khi hắn tìm ra được bí mật của dòng họ hắn - Thuốc cải tạo gen siêu hạng, cải tạo thành gen hạng S, lấy được thêm rất nhiều bàn tay vàng, viết nên một cái truyền kỳ hủy thiên diệt địa. Từ bây giờ đến lúc đó, hắn chỉ là một cái kỹ sư thảm hại mà thôi.
Dạ Tiểu Vũ ôm theo một cái súng nhìn Trịnh Công mơ màng suy nghĩ.
Thôi nào, vào việc thôi...
"Chào Trịnh kỹ sư, tôi là Binh nhì Dạ Tiểu Vũ." Dạ Tiểu Vũ mỉm cười vô cùng ôn hòa, lễ phép cúi chào theo kiểu nhà binh. Ấn tượng tốt a ấn tượng tốt...
Trịnh Công lau vệt mồ hôi trên trán, hàm răng trắng sáng vô cùng nổi bật trên khuôn mặt dính đầu dầu mỡ nhe ra. "Chào cô, có vấn đề gì sao?"
Những người lính này hắn rất có hảo cảm. Họ dấn thân ra chiến trường, anh dũng giết địch, anh dũng hi sinh, quả thực làm cho hắn kính nể rồi lại càng kính nể. Nếu họ có yêu cầu gì, hắn sẵn sàng giúp đỡ nếu cần thiết.
Ha ha, thần cấp kỹ sư tương lai mai sau vạn kim khó cầu lúc này lại sẵn sàng sửa súng miễn phí cho cô. Dạ tiểu Vũ y y một hồi lâu mới giao ra cây súng trường thảm hại đến trước Trịnh Công.
Ký ức về cây súng này không tốt đẹp gì...
Nếu tinh ý bạn đọc có thể nhận ra, đây chính là cây súng khi Dạ tiểu vũ và Mã Lạc bị một cái xe Tank địch nhân nhắm đến, Dạ Tiểu Vũ lấy ra định bắn nổ xe Tank, nhưng lại bị Mã Lạc đẩy xuống vách đá cùng nó. Tuy rằng Sở Lưu đã cứu cô, nhưng sau khi xem xét lại khẩu súng này, Dạ Tiểu Vũ nhận ra nòng của nó đã bị đá đập đến cong vẹo, nếu khi đó cô cố chấp bắn ra... chắc là chiếc xe Tank kia sẽ bị bắn nổ, cùng với cô, Mã Lạc và Sở Lưu...
Đá Mophis của sao Venus cứng như kim cương thuần chất vậy...
Tất nhiên nếu vậy cũng không có vấn đề gì lớn, nó sẽ không nhìn "bắt mắt" như này. Chỉ là lúc ở trận địa Warfield, cô có dùng nó đánh lên cơ giáp địch trợ giúp Sở Lưu.
Trịnh công sau khi xem xét một hồi cây súng thảm hại, đánh lên cô một ánh mắt rất kì lạ, giống như đang thưởng thức một sinh vật lạ ngoài hành tinh.
Có thể hành hạ cây súng độ cứng đạt chuẩn B này đến thế, âu cũng là một cái kì tích đáng ngưỡng mộ đấy cô gái.
Đáng suy ngẫm hơn là, cây súng này là súng dành cho gen cấp D. Không nghĩ đến, một tiểu cô nương bé như hạt tiêu với chỉ số gen thảm hại như này lại có thể sống sót qua những trận chiến thảm khốc ở Venus, không thay thế tay hay chân kim loại gì gì đó.
Nữ cường nhân a... thật ghen tỵ, hắn cũng muốn được bước ra chiến trường xông pha một phen TT.
"Được rồi, cô... à Dạ Tiểu Vũ, tôi sẽ sửa nó giùm cô, cô có muốn nâng cấp nó hay không?" Dù sao dòng họ Trịnh cũng là một dòng họ lâu đời về cơ giáp, máy móc, không đến mức vài cái kỹ thuật đặc biệt và kiến thức chuyên nghiệp, chuyên sâu chân truyền cho con cháu cũng không có được.
Tất nhiên lúc này Trịnh công nắm cũng chỉ là vài thứ da lông bên ngoài mà thôi, nhưng nước của họ Trịnh rất sâu, chừng này cũng đủ cho hắn đặc biệt hơn vài cái kỹ sư thông thường hơn rất nhiều rồi. Họ Trịnh của hắn, cũng là một siêu cấp bàn tay vàng ẩn dấu.
"Nếu có thể thì tất nhiên là được rồi Trịnh Kỹ sư. Làm một chiến sỹ, ai mà không muốn nắm trong tay thần khí giết địch, xông pha sa trường chứ? Cho dù tôi chỉ là một nữ binh sỹ yếu đuối..."Dạ Tiểu Vũ toát ra thần sắc si mê, sau đó lại nồng đậm vẻ hổ thẹn bi thương, một hạt nước mắt khẽ đảo quanh viền mắt, đôi môi đỏ mọng hơi cắn chặt.
Có mới lạ! Cô chính là muốn trốn càng xa càng tốt ấy chứ! Cô là pháo hôi! Pháo hôi a! Sức mạnh không có, vũ khí cũng gà mờ, hoàn toàn là tiêu chuẩn của nhân vật quần chúng. Nếu không phải cái đồng hồ chết tiệt theo dõi trên tay không có gỡ ra được, cô đã sớm trốn thẳng đến khu an toàn rồi!
Chỉ là diễn kịch như thế này mới đủ làm cho Trịnh Công nhớ rõ cô. Lúc này còn chưa phải cốt truyện của hắn, hắn vẫn chưa trải qua bi kịch diệt gia rồi hắc hóa, vẫn còn là một thanh niên yêu nước muốn nhiệt huyết có nhiệt huyết, xông pha chiến trường, lập công lập danh là ước mơ của hắn.
Chú ý thêm, nam chính bên trong hầu hết đều là hắc hóa, bán hắc hóa, thần kinh hắc hóa, biến thái hắc hóa, ngoài thiên thần chính nghĩa trong hắc hóa hủ bại, hắc hóa boss phản diện muốn hủy diệt thế giới, v...v... Không trước thì sau đều hắc hóa.
Lúc này Trịnh công khá dễ đối phó, đợi sau này chỉ sợ bị hắn ăn đến một mẩu xương cũng nát bét thành cám.
"Nếu tôi có cơ hội... có sức mạnh... chắc chắn... tôi sẽ mạnh mẽ hơn..." Hai viền mắt Dạ Tiểu Vũ đỏ bừng, một hạt nước mắt rơi xuống, để lộ vẻ quật cường trong đôi mắt long lanh ẩm ướt, cũng triệt để làm Trịnh Công đứng hình, ngẩn người hãm sâu vào nó.
Khóc hoa lê đái vũ không phải là một cách hay nếu áp dụng trong trường hợp này, chỉ một giọt, động lòng người, yếu đuối, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, khiến cho người đàn ông không tự chủ yêu thương, muốn che chở, muốn bảo vệ, muốn thực hiện tất cả yêu cầu của người phụ nữ đó, đem cả thể xác, linh hồn, ừm, tài sản đều dâng lên cho cô ta, mới là một kế sách đúng đắn trong trường hợp với tên kỹ sư đầu gỗ này.
"Cảm ơn anh Trịnh kỹ sư... vài ngày nữa tôi sẽ đến lấy đồ."
Dạ Tiểu Vũ lấy tay lau đi giọt nước mắt, nhẹ nhàng mỉm cười vô cùng chói sáng đối diện Trịnh Công, sau đó cúi đầu chạy đi, bỏ lại anh chàng kỹ sư thất thần xoa xoa trái tim.
Ngay khi quay lưng, ánh mắt trong sáng nhiệt huyết của cô gái trở nên vô cùng mị hoặc quyến rũ, khóe mắt liếc nhìn tên ngốc sau lưng, đầu lưỡi hồng đỏ khẽ liếm môi.
Con mồi sắp vào tay, hì hì hì...
Ở một cánh cửa thủy tinh đối diện, nam nhân nhìn thấy rõ tất cả, nắm tay nắm chặt, mày nhíu lại.
Lại câu dẫn nam nhân, có lẽ hắn nên cảnh cáo nàng một chút.
Cắt a~~~~
Ngoại truyện 2: Dạ Vũ (1)
Bắt đầu từ mấy chương sau này sẽ tăng thêm cảnh máu me chết chóc, nữ chính sẽ không phải bạch liên hoa thánh nữ như các chế đã tưởng tượng, nên nếu tui làm ảnh hưởng đến thẩm mĩ quan của các chế thì cũng đừng có mà trách tui ="=, tui nói trước r nha
Cô gái mờ mịt mở mắt, xung quanh cô là những khoảng tối vô tận làm cho người ta sợ hãi, sâu hun hút như muốn hút luôn cả linh hồn con người.
Hoảng hốt, cô gái bỏ chạy, cô chạy mãi, chạy mãi.
Thế nhưng hắc ám không muốn buông tha cho cô, nó đuổi theo cô, xâm lược cơ thể cô, kéo cô quay lại. Cô gái giãy giụa, cô hét lên, thế nhưng tay chân bị kiềm hãm, cơ thể bị kéo ngược trở lại, hắc ám ôm trọn lấy cô, cũng sắp ăn luôn linh hồn cô.
"Tiểu Vũ!"
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Mẹ Cố hét lên, chân liên tục đạp vào cánh cửa bằng sắt đến chảy máu."Mở cửa ra! Mở cửa cho mẹ! Mở cửa!"
"Để đó cho anh!" Bố Dạ cầm lên một chiếc búa, vận sức đánh mạnh lên cánh cửa.
"Rầm!"
"Tiểu Vũ!"
"Vũ Vũ!"
Nhìn thấy cảnh bên trong, hai vợ chồng sững lại, nắm tay nổi lên gân xanh.
"Phập! Phập! Phập!"
"Ha ha... ha ha... ha ha... Đừng hòng động đến tôi! Đừng hòng động đến tôi! Ha ha ha..."
"Chết đi! Ha ha ha... chết đi! Chết hết đi! Ha ha ha..."
"Tiểu Vũ!" Mẹ Cố đau lòng ôm lấy cô con gái đang hoảng hốt, ánh mắt nhìn qua bố Dạ. Bố Dạ gật đầu, bước ra ngoài ngăn cản hai đứa nhóc sắp bước vào. Cảnh tượng như vậy, không nên để hai đứa bé này nhìn thấy thì hơn.
"Ha ha... ha ha ha... hắn chết rồi... ha ha ha..."
Mẹ Cố đau lòng đánh vào gáy con gái. Những lúc này, nó nên ngủ đi thì hơn.
-Ngày hôm sau.-
Mẹ Cố nhìn ba đứa trẻ đang hi hi ha ha, lông mày xoắn lại thành một đoàn, hàm răng cắn chặt. Bố Dạ chỉ có thể thở dài ôm cô vào lòng.
Anh thì lại thấy, như thế này chính là hoàn mỹ nhất. Nếu Dạ Vũ lựa chọn phong bế tất cả để có thể trở về như bình thường, thì anh cũng không mong muốn được điều gì hơn. Cho dù thế giới trong đôi mắt kia đã bị hắc ám bao phủ, mất đi ánh sáng thực sự, thì nó vẫn còn đang "sống", không phải sao?
Còn gì có thể tốt hơn được sống nữa chứ?
"Anh không hiểu." Mẹ Cố chôn chặt mặt vào lồng ngực bố Dạ."Đấy không phải sống, không phải "đang sống"."
"Thà rằng nó trở thành một sát nhân điên cuồng thiếu máu thì không sống được, còn hơn trở thành một con búp bê gỗ ngẩn ngơ như thế này!"
"Em hối hận!" Mẹ Cố cắn răng."Nếu em ở bên nó lúc đó, nó sẽ không gặp phải chuyện như thế này!"
"Hạ gia..." Đáy mắt bố Dạ lóe qua một tia sắc lạnh."... nên biến mất rồi!"