Chương 110: Bệnh sợ ánh sáng
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 613 chữ
- 2022-02-04 07:10:24
Cô gái đeo khẩu trang này không nói câu nào mà chỉ nhìn cô ta chằm chằm, đôi mắt đen sắc bén khiến người ta run rẩy.
Tô Cẩn thấy c8ô ta nhìn mình thì hơi thu tầm mắt lại, nói:
Thuốc đặc trị ở đây đều do nhà máy sản xuất thuốc của các cô nghiên cứu sao?
Chúng tôi có3 giấy phép, tất cả đều được sản xuất theo quy định hợp pháp.
Cô bác sĩ lập tức nói.
Chỗ này khá gần Sở Pháp y, chẳng lẽ pháp y Tô ở gần đây?
Viên Khả chợt hiểu ra: À, thì ra là thế.
Viên Khả tưởng cô đã mệt nên không nói chuyện, yên lặng lái xe ra đường cái.
Đưa tôi đến đường Mục Túc.
Mấy phút sau Tô Cẩn khẽ lên tiếng, cô cúi đầu nghịch điện thoại nên không thấy rõ vẻ mặt.
Vì đeo găng tay nên mu bàn tay không nghiêm trọng lắm nhưng vẫn rất ngứa, trên người cũng thể
Vừa bước vào căn hộ, cô vội vàng cởi áo khoác, khẩu trang và găng tay xuống, không nhịn được gãi lưng.
Viên Khả đáp lời, khoảng mười lăm phút sau đã đến đường Mục Túc.
Vừa đến đầu phố, Tô Cẩn đã ra hiệu dừng xe, Viên Khả nghe theo.
Thuốc
Viên Khả thuận tay đưa hộp thuốc cho cô, sau đó khởi động xe.
Tô Cẩn nhét vào trong túi, cúi đầu xuống.
Tôi không nói các cô không hợp pháp.
Tô Cẩ9n thầm cười lạnh, trên mặt lại không có biểu cảm gì. Cô bác sĩ giật mình nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của cô gái, vô thức ngồi thẳng người. 6
Được rồi, nếu có vấn đề gì chúng tôi lại nhờ chị giúp đỡ điều tra.
Viên Khá nói cảm ơn, hai người đứng dậy bắt tay.
Xuống xe, Tô Cẩn bắt đầu chạy chậm, Viên Khả nghi ngờ nhìn theo bóng lưng cô, không hiểu vì sao cô lại vội xuống xe ở đây.
Viên Khả nhìn xung quanh, so sánh với khu thành thị thì nơi này rất yên tĩnh, các khu nhà xung quanh đều có giá cả đắt đỏ, là một khu vực hoàng kim.
Mặt trời ngày hè mọc rất nhanh, Tô Cẩn chưa kịp về đến nhà mặt trời đã mọc rồi. Ngay khoảnh khắc ánh nắng chiếu sáng khắp nơi, dù cô đã ăn mặc kín kẽ nhưng vẫn có phản ứng.
Trên trán là chỗ tệ nhất, mọc đầy nốt đỏ.
Đi thôi.
Tô Cẩn đứng lên, đút hai tay vào túi áo đi thẳng ra ngoài.
Phương Quỳnh tiến đến cửa văn phòng, nheo mắt nhìn bóng lưng hai cô gái rời đi.
Tô 5Cẩn ngồi yên nhìn bức tranh trên tường.
Tô Cẩn? Tô Cẩn?
Viên Khá khẽ gọi cô.
Lúc hai người rời khỏi phòng khám, ngồi vào xe thì đã gần bốn giờ. Trên phố, hàng quản bận rộn cả một đêm đã trở nên vắng vẻ hơn nhiều.
Tô Cẩn nhìn tia sáng trắng ló rạng nơi chân trời, đội mũ áo khoác, kéo kín khẩu trang.
Cô kéo tay áo lên, tuy cánh tay đỏ hồng lại chưa nổi nốt nhưng rất ngứa ngáy.
Cô đứng soi gương, trên trán lấm tấm nốt đỏ vô cùng đáng sợ, chỗ có đeo khẩu trang còn đỡ, nhưng cũng bị nổi nốt rất nhỏ. Mấy vết mẩn đỏ trên miệng còn chưa hết hẳn, lúc này lại thêm một vòng đỏ màu sắc đậm hơn, nổi bật hơn những chỗ khác trên mặt, trông hơi buồn cười. Tô Cẩn xoa khóe môi, hàng lông mày cau chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nặng nề.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.