Chương 117: Mềm mại = tô tô?
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 552 chữ
- 2022-02-04 07:10:15
Huyết thống không thuần đã bị lai tạp nhưng rất xinh, sau khi tắm rửa sạch sẽ khuôn mặt vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Đan Thần Huân 8cho nó ăn bò bít tết, nó ăn uống no đủ liền ngồi bên cạnh anh, anh đi đến đầu nó đi đến đó.
Cô cầm balo đi ra ngoài, người đàn ông cũng đi theo sau, trước khi đóng cửa còn nói với vào bên trong:
Đừng chạy lung tung, Tô Tô...
Lần thứ hai nghe được cải tên
Tô Tô
này, lưng Tô Cẩn nổi da gà, cô nhìn anh lạnh lùng nói:
Anh cố ý!
Tô Tô... Anh cố ý đặt cái tên này!
Đan Thần Huân nhướn mày cúi đầu nhìn cô, đột nhiên nhận ra cô đã hiểu nhầm.
Đặt tên gì không được, cứ phải dùng tên cô?
Hả?
Người đàn ông không hiểu cô đang nói gì.
Nó không động đậy nữa, ngồi xổm xuống nhìn hai người.
Người đàn ông hài lòng mặc áo khoác, Tô Cẩn nhìn anh, thấy khó chịu với chiếc áo khoác nữ ở trên người anh.
Bé mèo con tắm rửa sạch sẽ, bộ lông xù tung, cơ thể bé xíu chỉ bằng nửa bàn chân người đàn ông, nó vừa thấy cô đã ngồi6 dậy, vẻ mặt tội nghiệp nhìn về phía cô.
Sắp mười hai giờ rồi.
Tô Cẩn nhắc nhở người đàn ông một câu, sải bước đi đến trước cửa. Đan T5hần Huân đặt tài liệu xuống, đứng dậy nói với bé mèo nhỏ:
Ở nhà đi... Tô Tô.
Tô Cẩn đang mặc áo hơi khựng lại, nghi ngờ ngoảnh lại nhìn vào phòng khách.
Lúc gần rạng sáng, Tô Cẩn ra khỏi ph3òng, bọn họ đã hẹn trước sẽ đến phòng khám vào lúc này.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa xem tài liệu vụ án, bé mèo dựa vào bên 9chân anh.
Là mềm mại chứ không phải là Tô Tô kia...
Anh giải thích:
Là mềm mại, nó vừa tắm xong lông tơ mềm như kẹo bông gòn, nên tôi đặt tên cho nó là Tô Tô.
() E và ở đều đọc là 'sư' hay là Tô.
Cô thấy người đàn ông củi đầu đang nói chuyện với mèo, đuôi mắt khẽ giật giật, đôi môi đỏ cũng giật nhẹ mấy cái.
Đan Thần Huân đi tới, bé mèo con cũng đi theo đến trước cửa, anh dừng lại cụp mắt nhìn nó:
Ngoan ngoãn ở nhà đi.
Tô Cẩn nhìn anh chằm chằm không nói gì, vẫn cho rằng anh cố ý.
Cái tên này không hay à?
Người đàn ông khẽ cười, hiếm khi nào trên khuôn mặt điển trai hiện ra vẻ ấm áp.
Tô Cẩn không lên tiếng, lúc này cửa thang máy mở ra, cô bước vào, đến khi thang máy đi xuống, cô mới nói đúng một chữ
Tục.
Ok, mèo của cô thì cô đặt tên.
Người đàn ông đút tay vào túi áo, anh đeo khẩu trang đội mũ che khuất khuôn mặt, dựa người vào tường.
Hai người đi xuống dưới tầng, Tô Cẩn không đi xe ô tô nên họ đành phải đi bộ đến đầu phổ bắt taxi. Vì căn bệnh kỳ lạ của cô, bọn họ cố ý chọn tài xế nữ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.