• 5,655

Chương 138: Nếu lại mất tích



Ông nội, nếu lần sau cháu lại mất tích, ông đừng vội chia gia sản...
Trước khi Đan Thần Huân đi ra ngoài, đột nhiên nói một câu 8với ông cụ.


Còn có lần sau!
Đan Chẩn Thiên vỗ mạnh xuống bàn.


Chỉ là giả thiết thôi.
Khóe môi anh giật giật, 3lần này anh không chết chắc chắn đã làm người nào đó rất thất vọng, khó đảm bảo không có lần nữa.
Chỉ cần anh còn sống, h9ắn sẽ không từ bỏ ý định.
Rốt cuộc cháu muốn nói gì?
Ánh mắt ông cụ sắc bén, thấy rõ tia sáng tối tăm thoáng hiện ra rồi biến m6ất trong mắt anh.
Không có gì ạ.
Đan Thần Huân cụp mắt, che giấu vẻ mặt, nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài. Nói chuyện với ông cụ 5xong, Đan Thần Huân lại bị bố gọi đến phòng sách tầng hai, hai bố con nói chuyện chưa đến năm phút, bà Đan đã lao vào.
Bà ôm chặt con trai, vui đến phát khóc.
Đan Thần Huân an ủi bà, liên tục đảm bảo sẽ không có lần thứ hai.
Lưu Tinh Hùng vừa thấy quản gia Ấn dẫn cậu chủ về thì cũng thở phào nhẹ nhõm, thấy cậu chủ lại muốn đi cũng tỏ ra khó xử, không biết có nên đưa cho anh không.

Chìa khóa!
Người đàn ông nổi giận. Vệ sĩ đứng thẳng lưng, liếc nhìn quản gia.
Ấn Văn Lương nháy mắt với anh ta, Đan Thần Huân quay sang nhìn, vị quản gia già vội vàng dừng lại, cười ha hả nói:
Mau đưa chìa khóa cho cậu chủ.

Thật ra bà Đan không có bệnh, tâm trạng tốt nên bệnh tật lập tức biến mất, thấy đã sắp đến giữa trưa, bà muốn tự nấu cơm.
Đan Thần Huân có chuyện phải làm nên lại đi ra ngoài, quản gia đi theo bên cạnh cố gắng giữ lại.
Cậu chủ, bà chủ đang làm bữa trưa, nếu bây giờ cậu đi mất, bà chủ sẽ rất buồn... Hơn nữa, cậu vừa quay về không thể ở nhà một đêm à?

Tôi đi ra ngoài một lát, tối nay sẽ về.
Anh không dừng lại, nhanh chóng rời khỏi phòng khách. Bên ngoài ánh nắng chói chang, thời tiết đầu tháng bảy dần nóng nực, ngoài trời không có một cơn gió, thời tiết rất oi bức.
Vậy ăn trưa xong rồi lại đi...
Quản gia Ấn không biết làm sao, nếu bà chủ biết ông ta không thể giữ anh ở lại, chắc chắn sẽ lại giận.
Đan Thần Huân đi qua vườn hoa rời khỏi Đan Uyển, anh lấy chìa khóa xe của Lưu Tinh Hùng đang đứng ở cửa, mượn xe anh ta dùng một lúc.
Lưu Tinh Hùng miễn cưỡng lấy chìa khóa xe ở trong túi quần ra, Đan Thần Huân nhận lấy, đi về phía bãi đỗ xe.
Cậu chủ, không ăn cơm thì cũng phải thay quần áo chứ?
Quản gia đi theo sát sau lưng, vẫn không chịu buông tha.

Nhắc đến quần áo, động tác mở cửa của người đàn ông hơi khựng lại, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

Anh sải bước quay về, vị quản gia già thấy vậy thì vui mừng hớn hở, vui cười đi theo anh.

Đan Thần Huân quay về phòng khách, không biết chiếc áo khoác anh đưa cho người giúp việc lúc mới về được đặt ở đâu.


Cậu chủ, cậu tìm cái gì thế?
Thấy anh tìm đồ khắp nơi, quản gia hỏi.


Áo của tôi.
Người đàn ông nhìn quanh phòng khách, không thấy áo đầu.
Áo? À..
Quản gia chợt hiểu ra:
Áo của cậu bị rách rồi, tôi đã để người giúp việc vứt đi.

Ai cho phép chú vứt đi!
Đan Thần Huân lập tức nổi giận. Ấn Văn Lương hoảng sợ, cậu chủ là người tốt bụng, nhất là lúc đối xử với người làm, ông ta chưa từng thấy anh tức giận như thế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháp Y Ma Cà Rồng.