• 5,657

Chương 242: Bên trong có người?


Lương Tiêu khoanh tay trước ngực dựa vào bức tường cạnh cửa, anh ta không nhúc nhích, nhìn cái túi trong tay Đan Thần Huân.


8Cậu bị bệnh à?
Nhìn sắc mặt Đan Thần Huân không hề giống người bị bệnh.
Anh ta là người khôn khéo, lập tức đoán được.

Không tiền.
Đan Thần Huân lập tức đuổi khách.

Trong nhà có phụ nữ à?

Không thể nào! Trong nhà cậu chủ Đan cố độc lạnh lùng không cần phụ nữ lại có phụ nữ? Lương Tiêu không muốn tin nhưng đủ loại dấu hiệu cho thấy bên trong chắc chắn có người!

Cậ5u không chào đón tôi à?
Lương Tiêu để ý thấy hình như Đan Thần Huân không muốn mở cửa:
Đã đến đây rồi, không mời tôi vào ngồi một lát à?

Đã lâu rồi bọn họ không gặp nhau, vào uống ly cà phê cũng được mà?
Không tiện.
Đan Thần Huân lạnh lùng nói.
Đan Thần Huân đang muốn đuổi tiếp thì cánh cửa phía sau lại vang lên tiếng động.
Hai người đồng thời quay sang, một giây sau cánh cửa mở ra, Tô Cẩn đứng ở sau cửa...

Sao cậu lại đến đây?
Đan Thần Huân đi tới cửa, nh3ìn anh ta.

Tôi tưởng cậu bị bệnh nên đến xem.
Anh ta đứng thẳng người, hất cằm lên:
Sao cậu đổi mật khẩu rồi?
Lúc anh ta9 đến còn định mở cửa nhưng nhập ba lần sai cả ba, cửa tự động cảnh báo khóa lại, phải chờ mười phút sau mới có thể nhập tiếp. Thế là6 anh ta đành đứng đợi. Đan Thần Huân không trả lời cũng không mở cửa, chỉ nhìn anh ta:
Tôi không sao, cậu về trước đi.

Cô rất đẹp nhưng không phải kiểu đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành, quanh người tản ra sự lạnh băng, xa cách độc lập, lần đầu tiên gặp đã có cảm giác khác biệt khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.
Cô là
Lương Tiêu vừa mừng vừa sợ, chưa nói xong đã bước tới.
Đan Thần Huân tiến lên một bước cản lại trước người anh ta, cùng lúc đó Tô Cẩn cũng lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với bọn họ.

Cậu còn không đi à?
Đan Thần Huân nghiêm mặt.

Là ai thế? Là phụ nữ thật à?
Lương Tiêu càng hào hứng hơn, sao có thể đi được chứ? Đôi mắt anh ta phát sáng như phát hiện đại lục mới, càng không ngừng hỏi:
Bạn gái à? Cậu có bạn gái?

Lương Tiêu nhướn mày. Không phủ nhận, vậy bên trong thật sự có người!
Người đó là ai mà anh ta không thể gặp? Còn che giấu như thế? Chẳng lẽ...
Không tiện?
Lương Tiêu vô thức nhìn về phía cánh cửa, ánh mắt lóe sáng:
Bên trong có ai à?

Ba người đều ngơ ngác, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Lương Tiêu giật mình nhìn cô gái sau cánh cửa, dáng người cô nhỏ gầy, mặc áo khoác màu đen rộng rãi, mái tóc ngắn đen nhánh xinh đẹp mềm mại.
Khuôn mặt nhỏ của cô gái ửng đỏ một cách bất thường, đường nét khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, nhất là đôi mắt to sinh động như biết nói, sáng ngời như thủy tinh, trông rất có hồn.

Chào cô, chào cô, chào cô.
Lương Tiêu nói liên tiếp ba câu, còn vẫy tay chào hỏi cô, không quên nhìn sang khuôn mặt lạnh lùng của Đan Thần Huân. Ôi chao, căng thẳng thể à? Xem ra rất quan tâm đến cô gái này. Tô Cẩn gật đầu, Lương Tiêu còn muốn bước tới nhưng lại bị Đan Thần Huân cản lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháp Y Ma Cà Rồng.