Chương 244: Cút!
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 569 chữ
- 2022-02-06 10:50:25
Tô Cẩn cầm lên uống.
Hôm nay cô đừng đi làm, ở lại đây nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Đan Thần Huân dặn dò, vừa nói xong đã nghe điện thoại tro8ng túi kêu lên, là tin nhắn Wechat. Anh lấy ra nhìn thoáng qua, khuôn mặt điển trai hơi thay đổi, đôi môi mông cong lên nở nụ cười lạnh rồi lập 3tức cất điện thoại đi.
Ngay sau đó điện thoại lại kêu lên mấy lần, đổi phương không từ bỏ ý định, liên tục gửi bốn tin nhắn.
Không cần.
Cô vừa nói xong đã đi đến cửa.
Đan Thần Huân đi theo cô ra cửa.
Mở cửa ra, Tô Cẩn đang muốn đi ra ngoài, ngước mắt lên đã thấy trước mắt có gì đó thoáng qua, một bóng người đứng ở trước mặt cô...
Hi!
Lương Tiêu vẫy tay với cô, nụ cười rực rỡ vui vẻ.
Tô Cần ngạc nhiên, sắc mặt Đan Thần Huân ở phía sau thay đổi, anh lập tức kéo cô ra, đáng tiếc đã chậm.
Anh ta sợ hãi nhìn về phía Đan Thần Huân, tính cách cậu chủ Đan lạnh lùng nhưng rất ít tức giận, đây là lần đầu tiên anh ta thấy anh tức giận như vậy.
Tô Cẩn!
Cơ thể cô gái cứng đờ, ngã ngửa ra sau, Đan Thần Huân vội đỡ lấy cô, ôm cả người cô vào trong lòng.
Cả người cô run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn nổi đầy nốt mẩn đỏ, khuôn mặt vốn đỏ ửng nay đã biến thành màu đỏ thẫm. Cô hít thở khó khăn rồi ngất đi trong lòng người đàn ông.
Điều này... Cô ấy...
Lương Tiêu ngạc nhiên không biết mình đã làm gì sai.
Nhưng anh ta là bác sĩ, sau khi thấy tình cảnh này vẫn muốn khám cho cô.
Cô gái hít thở dồn dập, cơ thể bắt đầu run rẩy, gần như trong nháy mắt trên da đã hiện ra nốt mẩn đỏ.
Thấy cô muốn ngất xỉu, nụ cười trên khóe môi Lương Tiêu cứng đờ.
Anh ta có đáng sợ như thế không?
Cô ấy sao thế?
Anh ta không hiểu ra sao, lại muốn tiến lên một bước.
Ra ngoài!
Đan Thần Huân gầm thét, khuôn mặt lạnh lẽo đủ để giết người.
Cô ấy...
Cút!
Người đàn ông hoàn toàn nổi giận, mơ hồ thấy được tia máu trong mắt. Lương Tiêu tự động lùi lại mấy bước, đứng ở ngoài cửa.
Đan9 Thần Huân không để ý tới, là Lương Tiêu gửi tin nhắn Wechat muốn tìm hiểu tin tức về Tổ Cẩn.
Tô Cẩn nghỉ ngơi một lúc, khuôn mặt đỏ hồn6g bớt nóng hơn, cơ thể cũng có sức lực.
Đi thôi.
Cô kiên trì muốn về nhà, không quen mặc một bộ quần áo hai ngày liền, cảm thấy cả người khó c5hịu.
Nếu cần thay quần áo, tôi có thể đi lấy giúp cô.
Dường như nhận ra suy nghĩ của cô, người đàn ông đề nghị.
Đừng lại gần!
Anh ta vừa định động đậy, Đan Thần Huân như mọc mắt ở sau lưng, khẽ trách móc:
Cô ấy dị ứng với người khác phái!
Dị ứng với người khác phải?
Lương Tiêu từng nghe nói về chứng bệnh này, cũng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ có điều...
Anh ta nhìn chằm chằm Đan Thần Huân, chẳng lẽ anh không phải người khác phải?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.