Chương 246: Thích không cần lý do
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 611 chữ
- 2022-02-06 10:50:22
Tôi sẽ tự giải quyết.
Đan Thần Huân không muốn nói nhiều,
Thiên Lâm đã điều tra, những kẻ kia đều là sát thủ chuyên ng8hiệp. Ai muốn đẩy cậu vào chỗ chết thế?
Trong đầu cô thoáng hiện ra vô số đoạn ngắn lộn xộn, hình ảnh mơ hồ không rõ, dường như có vài bóng người. Lại đến nữa rồi! Cô nhắm mắt lại cố gắng nhìn rõ ràng, nhưng càng cố gắng nhớ thì càng thấy đau đầu.
Tô Cần mở mắt ra, đôi mắt đỏ bừng, cô run rẩy nhìn về nơi xa.
Cô gái chưa đi được bao xa, đơn độc đứng trên con đường mòn trong vườn hoa dưới tầng.
Bầu trời dần tối, một vầng trăng sáng treo cao trong màn đêm, đốm sao nhỏ đầy trời chói sáng như những viên kim cương.
Trong mấy ngày anh mất tích, Lăng Thiên Lâm đã phải người điều tra khắp nơi thì3 phát hiện những kẻ ở hiện trường đều là sát thủ, hơn nữa còn là sát thủ quốc tế.
Có thể thấy người đứng sau lưng rất có9 kinh nghiệm, nhất định muốn lấy mạng Đan Thần Huân!
Đây là việc nội bộ nhà họ Đan, các cậu không cần xen vào.
Đan Thần Huân c6hỉ tiết lộ từng đó. Lương Tiêu ngầm hiểu, dặn dò:
Phải cẩn thận, nếu cần giúp đỡ, cậu cứ nói bất kỳ lúc nào.
Đan Thần Huân gật5 đầu, anh rời khỏi cửa sổ sát đất, định đi ra ngoài.
A Huân.
Lương Tiêu gọi anh lại:
Thật ra tôi vẫn muốn biết vì sao năm đó cậu quyết tâm lựa chọn trường cảnh sát?
Lăng Thiên Lâm luôn phàn nàn với anh ta, nói Đan Thần Huân là người xấu xa, đã hẹn cùng nhau ra nước ngoài du học, cuối cùng lại bỏ rơi mình. Lăng Thiên Lâm hiểu mỗi người đều có giấc mơ riêng, chỉ có điều khi Đan Thần Huân còn bé luôn muốn cống hiến hết mình cho sự phát triển của gia tộc, mở rộng bản đồ kinh doanh của nhà họ Đan, không hiểu vì sao đến năm cấp ba lại đổi tính?
Phía trước vườn hoa có một khu vui chơi dành cho trẻ em, lúc này đang có mấy đứa trẻ con đang chơi đùa, nào là leo cầu trượt, ngồi bập bênh, tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Ha ha ha...
Tiếng cười như chuông bạc của lũ trẻ không ngừng vang lên bên tai, như những bản nhạc đẹp nhất trên thế gian.
Chị... Chị ơi. Em ở đây... Mau tới bắt em đi! Hi hi ha ha.
Tổ Cẩn đứng ở đó, có một giọng nói vang lên bên tai, giọng nói này như truyền đến từ nơi xa xôi xếp chồng lên tiếng nói cười của đám trẻ con trước mặt, không thể phân biệt là hiện thực hay ảo giác.
Lương Tiêu cũng thấy rất tò mò, rốt cuộc là điều gì đã kích thích cậu chủ Đan?
Thích không cần lý do.
Đan Thần Huân thản nhiên trả lời một câu, sau đó mở cửa.
Lúc đi ra phòng khách anh không thấy Tô Cẩn đầu, cửa lớn khép hờ, có lẽ cô đã đi rồi. Sắc mặt Đan Thần Huân nặng nề, anh lập tức đi xuống dưới.
Một cặp vợ chồng trẻ đưa con đến nghịch cát, một cặp cụ già ngồi trên băng ghế dài cách bọn họ không xa, chắc là ông bà của đứa bé.
Bọn họ hiện từ nhìn cháu trai, cả nhà năm người hạnh phúc ấm áp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.