Chương 265: Vụ án bộ xương (10)
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 723 chữ
- 2022-02-06 10:51:13
Bọn họ nghỉ ngơi một lát, sau khi ăn xong thì mặc nguyên quần áo nằm trên ghế trong văn phòng.
Lúc này Tô Cẩn vẫn đang ghép xươn8g, cô đã làm việc liên tục 24 tiếng. Vốn dĩ phải tốn hai ngày mới hoàn thành xong công việc, nay đã chuẩn bị kết thúc.
Pháp y T3ô, cà phê.
Viên Khả đặt cốc xuống, lông mày nhíu chặt.
Bắt đầu từ tối hôm qua, Tô Cẩn chưa uống một ngụm nước nào, dù mang bao9 nhiêu đồ ăn đến đây cũng không ăn lấy một miếng. Tô Cẩn đang ghép mảnh xương cuối cùng, xương sọ đã thành hình, trong đó thiểu mất một6 mảnh ở hàm dưới nhưng không ảnh hưởng đến khuôn đúc.
Pháp y Tố?
Viên Khá cẩn thận gọi:
Uống cà phê làm ấm dạ dày đi.
Tô Cẩn ngước mắt lên, ánh mắt lạnh băng dọa Viên Khả không dám nói chuyện nữa.
Viên Khả ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, không lâu sau Đan Thần Huân đã đi vào.
Anh đưa tay ra hiệu với Viện Khả, để cô đi ra ngoài.
Viên Khả thấy anh cầm một hộp đồ ăn thì cười hì hì rời đi.
Ăn cơm đi.
Anh lấy luôn mảnh xương sọ trong tay cô, đặt hộp đồ ăn xuống trước mặt cô.
Tô Cẩn thản nhiên nhìn anh, bình tĩnh nói:
Anh đang làm bẩn vật chứng đấy.
Đây không được tính là vật chứng.
Người đàn ông nhẹ nhàng đặt xương sọ lên bàn giải phẫu, lúc quay lại thấy cô vẫn không động đậy, cau mày nói:
Đã bao lâu rồi cô không ăn gì hả? Muốn chết đói à?
Tôi không đói.
Cô ngồi thẳng người, hơi hoạt động gân cốt cứng đờ.
Tô Cẩn không hề lề mề, sau khi ăn xong thì lập tức tập trung làm việc.
Sau khi ghép xong xương sọ, cô tìm công cụ ấn lên các điểm định vị ở trên xương sọ, căn cứ vào đó để định vị khuôn đúc.
Lại thức suốt một đêm, trước khi mặt trời mọc, Đan Thần Huân ra lệnh cô phải về nghỉ ngơi. Tô Cẩn không thèm để ý, cuối cùng anh phải đóng nguồn điện của phòng giải phẫu mới có thể bắt cô về nhà.
Đan Thần Huân mở hộp đồ ăn ra, bên trong là một phần bò bít tết nóng hổi:
Tôi vừa mua ở nhà ăn, để nguội sẽ không ngon nữa, mau ăn đi.
Anh đưa dao dĩa cho cô.
Tô Cẩn nhìn anh, thấy anh rất kiên quyết, cuối cùng cũng nhận lấy dao dĩa. Bò bít tết vừa được làm không lâu, hương vị cũng khá ngon, mặc dù không bằng làm ở nhà nhưng không thể quả để ý đồ ăn ở nơi làm việc. Sau khi Tô Cẩn nuốt miếng đầu tiên thì lại cảm thấy hơi đói bụng, cô chỉ tốn hai ba phút đã giải quyết xong, sau đó uống cốc cà phê do Viên Khả mang tới.
Sau khi Viên Khả đưa cô về nhà, cô thay quần áo rồi vội quay về Tổng cục làm việc. Tổ đặc biệt đã tốn cả một ngày điều tra tất cả bệnh viện ở thủ đô nhưng không phát hiện được điều gì.
Đội trưởng Đan, ngoại trừ phòng khám bệnh, chúng tôi đã điều tra các bệnh viện lớn nhỏ nhưng không có người phù hợp điều kiện.
Đôi mắt Cao Sơn đỏ ửng, thức hai đêm liên tục, dù là người bằng sắt cũng không chịu nổi.
Sếp, có phải phương hướng điều tra của chúng ta đã sai rồi không?
Trong mắt lão Dương cũng có vẻ mệt mỏi:
Nạn nhân chưa được báo mất tích, không phải ba người này thì sao?
Một người sống sờ sờ đột nhiên mất tích mà lại không báo cảnh sát sao?
Lý Bạch cảm thấy điều này rất vô lý.
Đan Thần Huân im lặng, mãi sau mới nói:
Cũng không phải không có khả năng này.
Liên hệ tất cả manh mối, trong đầu anh đã có một ý tưởng: Xương cột nạn nhân tơi xốp do không tiếp xúc với ánh nắng trong thời gian dài, khả năng thứ nhất là bị bệnh, có thể là bị dị ứng ánh nắng giống Tô Cẩn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.