Chương 284: Sợi dây chuyền vàng
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 667 chữ
- 2022-02-06 10:51:42
Trả lời!
Hạ Bân vỗ mạnh xuống bàn, giọng điệu nghiêm nghị hơn.
Hạ Kiển Quân nói to:
Đúng, tôi là Hạ Kiển Quân!
Hạ Kiến Quân, chú8ng tôi nghi ngờ ông là hung thủ...
Tôi đã nói là tôi không giết người!
Ông ta nói chen vào.
Hạ Kiến Quân bắt đầu lấy lòng cô, lấy đồ chuyển phát nhanh giúp cô, đặt đồ ăn ngoài, quan tâm chăm sóc cô.
Ông ta đã lớn tuổi, lớn hơn cổ tròn hai mươi tuổi, vốn tưởng rằng cô không có ý với mình, nhưng có một ngày cô lại chủ động mời ông ta đi ăn cơm.
Tôi từng mua mộ6t chiếc, đã tặng rồi.
Ông ta buột miệng nói, nói được một nửa lập tức dừng lại.
Tặng cho ai? Đỗ Quyên?
Hạ Bân lấy ảnh Đỗ Quyên ra:
Có phải cô ta5 không? Ông tặng dây chuyền cho cô ta?
Thấy ảnh chụp cô gái, ánh mắt Hạ Kiến Quân ngơ ngác, hốc mắt ửng đỏ.
Đúng, đây là... thử duy nhất tôi có thể tặng cho cô ấy...
Giọng ông ta nghẹn ngào, đôi mắt đong đầy nước mắt.
Lão Dương nói:
Đỗ Quyên mất tích, ông biết cô ta đang ở đâu không?
Hạ Kiến Quân lắc đầu:
Tôi không biết, tôi cũng đang tìm cô ấy, tìm rất nhiều năm rồi...
Thật sao?
Hạ Bân đánh giá vẻ mặt ông ta, phán đoán xem ông ta có nói thật hay không:
Vậy lần cuối cùng ông gặp cô ta là khi nào?
Tôi...
Người đàn ông nghẹn họng, cúi đầu thật thấp như có điều khó nói.
Ông biết điều gì?
Hạ Bân chống hai tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng ông ta:
... Hạ Kiến Quân, tôi có thể thấy ông rất yêu Đỗ Quyên, cô ta mất tích nhiều năm vậy rồi, có lẽ đã gặp chuyện không may, chứng cử của ông rất quan trọng, nếu ông còn hy vọng tìm ra cô ta thì hãy nhanh chóng nói hết những điều ông biết cho chúng tôi.
Hạ Bân và lão Dương không hiểu ra sao, Hạ Bân cau mày nói:
Ông mau nói đi!
Hạ Kiến Quân thả tay xuống, chậm rãi khai nhận:
Tôi và Đỗ Quyên là đồng nghiệp, cô ấy là người trầm tính, xinh đẹp, dần dà tôi đã thích cô ấy, tôi bằng lòng đánh đổi tất cả vì cô ấy!
Không giết người?
Hạ Bân hừ lạnh, l3ấy ra một bức ảnh:
Ông giải thích về sợi dây chuyền này thế nào?
Hạ Kiến Quân nhìn sợi dây chuyền vàng trong bức ảnh, ánh mắt thoáng qua v9ẻ ngạc nhiên, ông ta cướp lấy bức ảnh:
Cậu tìm thấy sợi dây chuyền này ở đâu?
Ông thừa nhận có biết sợi dây chuyền này?
Hạ Kiến Quân siết chặt hai tay, vuốt mạnh ngón tay, cả mu bàn tay bị miết đỏ bừng:
Tôi... Cảnh sát!
.
Sau khi đấu tranh một lúc, ông ta đột nhiên ngẩng đầu giơ tay lên:
Cảnh sát, tôi thề tất cả những điều tôi nói không liên quan đến tôi, tôi không tham gia! Tôi thật sự không biết gì hết!
Trên bàn cơm, ông ta không nhịn được thổ lộ hết tình cảm của mình, Đỗ Quyên không từ chối, thậm chí còn đồng ý ở bên ông ta. Sau đó, bọn họ bắt đầu qua lại.
Đỗ Quyên thích đồ trang sức, Hạ Kiến Quân lấy hết số tiền dành dụm trong mấy năm trời mua cho cô một sợi dây chuyền vàng đang thịnh hành vào thời điểm đó.
Trước khi mất tích mấy ngày cô ấy đã không đi làm, tôi đi tìm cô ấy, cô ấy cũng không ở nhà... Tôi không nhớ rõ lần cuối cùng gặp cô ấy là ngày nào.
Cảnh sát đã đến nhà, vì sao ông lại trốn?
Lão Dương nói, trong tay vẫn đang cầm bút ghi chép.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.