Chương 312: Mất tích (2)
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 730 chữ
- 2022-02-06 10:52:23
Đợi vài phút, điện thoại đã cúp máy.
Đan Thần Huân đang muốn gọi, Hạ Bân đã gọi lại trước.
Sếp! Đỗ Vũ chạy rồi!
Hạ Bân thở hổn hển như đa8ng chạy.
Chạy rồi?
Khuôn mặt Đan Thần Huân càng tốt hơn:
Là sao?
Vừa định mở cửa, cánh cửa đã mở ra trước.
Xảy ra chuyện gì thế?
Anh ta hỏi cô gái đang đi ra,
Bị cảnh sát để ý đến, may mà chị phản ứng nhanh lừa bọn họ đến đây, đã giải quyết xong rồi!
Kiều An Na cười lạnh, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ tàn nhẫn.
Chị làm liều quá rồi!
Người đàn ông này chính là Đỗ Vũ, anh ta nghiêm nghị nói:
Bắt cảnh sát chẳng phải để lộ ra sơ hở sao? Vừa nãy em đi qua tiểu khu Hương Thảo Tân Thôn, trên đường toàn là xe cảnh sát, bọn họ đã phát hiện ra đồng nghiệp mất tích, đang tìm kiếm đấy!
Đỗ Vũ chạy rồi? Anh ta sẽ đi đâu?
Đan Thần Huân nhận ra điều này rất bất thường, cảm giác lo lắng trong 6lòng gần như nuốt hết lý trí của anh. Anh đạp hết chân ga, Lý Bạch nhận ra sự nghiêm trọng của việc này, gắn đèn báo hiệu lên trần xe, vậy thì khô5ng cần chờ đèn xanh đèn đỏ nữa.
Lập tức đi tìm! Phải tìm ra Đỗ Vũ!
Đan Thần Huân ra lệnh, sau đó cúp điện thoại.
Trong khu biệt thự Lan Đình cách tiểu khu mười cây số, ánh trăng mờ ảo bao phủ căn biệt thự trắng ngà, hoàn toàn yên bình.
Một chiếc xe ô tô màu đen dùng trước dãy biệt thự, người đàn ông vội vàng xuống xe, nhanh chóng đi vào. Trong biệt thự tối đen, bên trái phòng khách là một dãy hành lang, trong hành lang bật một ngọn đèn nhỏ.
Người đàn ông đi vào bên trong, trên mặt đất hành lang toàn là vệt nước, anh ta bước nhanh đến cánh cửa cuối hành lang.
Chúng tôi tưởng anh ta đang ở nhà hàng, sau khi đi vào thì c3hỉ thấy bố mẹ anh ta ở đó, anh ta đã chuồn đi từ cửa sau...
Bố mẹ anh ta không biết anh ta đã đi đâu à?
Không rõ nữa.
Hai ngư9ời già không hiểu ra sao.
Anh ta lo lắng đến mức run rẩy:
... Chị kích động quá, không bàn bạc trước với em, vậy phải làm sao đây? Sớm muộn gì cảnh sát cũng tìm đến đây!
Sợ cái gì, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.
Cô ta đi ra phòng khách.
Đỗ Vũ giữ cô ta lại:
Lúc chị gọi điện thoại cho em, em đang bị cảnh sát theo dõi, để cắt đuổi bọn họ nên em đành phải bỏ lại bố mẹ ở nhà hàng, chắc chắn bố mẹ đã bị cảnh sát khống chế rồi! Chúng ta đi thể nào được? Bỏ mặc vậy sao!
Cảnh sát sẽ không làm gì bọn họ, bọn họ không phạm pháp!
Cô ta né tránh:
Tiểu Vũ, chúng ta phải đi ngay, tạm thời rời khỏi một khoảng thời gian, chờ đến khi tình hình ổn định lại nghĩ cách đón bọn họ...
Anh lái xe rất nhanh, đua xe cả một quãng đường, chỉ tốn ba mươi phút để đến vùng ngoại ô phía Đông. Tiết Linh Âm yêu cầu chi viện, trong cục nhanh chóng phái mấy chiếc xe đến, còn điều động cả vài chục cảnh sát tới.
Nhóm cảnh sát bắt đầu tìm kiếm từ tiểu khu đầu tiên, chia ra từng nhóm điều tra.
Hơn nửa đêm còi xe cảnh sát ầm ĩ, từng căn nhà sáng đèn, trong lòng mọi người đều hoảng sợ...
Nói xong, cô ta sải bước đi ra ngoài.
Người đàn ông nhìn cánh cửa cuối hành lang, vẻ mặt nghiêm nghị, sau đó cũng đi theo...
Tô Cẩn nằm mơ, xung quanh tối đen, cô đang chìm trong nước biển lạnh giá.
Sóng biển cuộn trào từng cơn đập vào mặt, ngay cả phần gây cũng rất đau. Cô không biết bơi nên chỉ có thể lênh đênh trong nước biển, cơ thể lạnh bằng.
Cô không ngừng giãy giụa, ngay lúc sắp chìm vào đáy biển, đột nhiên có một vệt sáng hiện ra ở nơi xa...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.