• 5,655

Chương 317: Khoảnh khắc sinh tử (4)


Dưới bậc thang là một căn phòng nhỏ mười mấy mét vuông, không có đèn.

Phía trước căn phòng nhỏ có một cánh cửa ngầm8, giọng Viên Khả truyền ra từ đó.
Có ai không? Có ai không!
Chắc là nghe được tiếng động, Viên Khả càng không ngừng kê3u cứu, cổ họng đã sắp khàn đặc.

Lý Bạch và Hạ Bân lao đến muốn mở cửa thì cửa đã khóa.

Pháp y Tô, bọn họ đến rồi, tôi có thể chịu được mấy phút, cô đừng cố chống đỡ nữa!
Vành mắt Viên Khả đỏ bừng, thấy Tô Cẩn sắp mệt lả đi rồi, trong lòng thấy tự trách, đau lòng và cảm động.
Cô luôn cho rằng pháp y Tô là người lạnh lùng tẻ nhạt, thậm chí không có tình người, nhưng lúc này Tô Cẩn lại khiến cô cảm thấy an toàn hơn bất kỳ ai.
Cơ thể gầy yếu ẩn chứa sức mạnh vô tận, đó là một sự dẻo dai, kiên cường, chưa đến giới hạn cuối cùng tuyệt đối không chịu thua!
Quanh người anh lạnh lẽo, sống lưng căng cứng lộ ra sát khí.
Hạ Bân, lão Dương đi theo anh lâu nhất, đây là lần đầu tiên thấy anh nóng nảy, vội vàng, kìm nén cơn giận như muốn giết người như thế này
Tiết Linh m đứng bên cạnh cầu thang, sắc mặt cô trắng bệch, cô siết chặt nắm đấm, cố gắng không chế không để mình run rẩy... Trái tim cô dần chìm vào vực sâu... 1
Cao Sơn lập tức đi tìm người...
Cùng lúc đó, trong căn phòng tối, Viên Khả nghiên chặt răng, cổ cô đang dần bị siết chặt lại.
Tô Cẩn nhìn về phía cánh cửa, tiếng động ngoài cửa rất lớn nhưng cô lại dần không nghe rõ nữa, đầu óc hỗn loạn như đã mất hết chức năng, không thể tiếp thu tin tức bên ngoài.
Mọi người vô thức nhìn về phía Đan Thần Huân, khuôn mặt người đàn ông trắng bệch, âm trầm đáng sợ, đôi mắt đen mơ hồ hiện ra sắc đỏ.

Tránh ra!
Anh khẽ quát một câu, bước tới đạp mấy cái vào cánh cửa.
Từng cú đạp đều rất mạnh, anh càng đạp càng mạnh hơn, tiếng loảng xoảng kích thích màng nhĩ của mọi người. Mọi người hoảng sợ, có thể cảm nhận được sự tức giận và lo lắng của đội trưởng Đan.
Cánh cửa được chế t9ừ tấm sắt rất kiên cố, cách âm rất tốt, nếu không đi vào phòng chứa đồ bên trên thì không thể nghe được tiếng động ở bên t6rong.

Tiểu Viên! Chúng tôi đến rồi!
Lý Bạch đạp cửa những cánh cửa không hề nhúc nhích.
... Lý Bạch! Các anh đã5 đến rồi! Nhanh lên! Pháp y Tô sắp không chịu nổi nữa rồi!

Giọng Viên Khả vô cùng hoảng sợ, nghe như sắp khóc.
Sếp quan tâm đến cô ta, quan tâm đến cô gái kia!
Vì sao? Rốt cuộc là vì sao?

Mau đi tìm người giúp đỡ!
Thấy không thể mở được cánh cửa, lão Dương sai Cao Sơn.
Tô Cẩn gắng gượng chống đỡ suốt ba tiếng, liều mạng bảo vệ sự an toàn của Viên Khả, người nhà cũng chỉ đến thể mà thôi!
Pháp y Tô.
Dây thừng lại bị siết chặt hơn, Viên Khả hít thở khó khăn, cô hít thật sâu để chuẩn bị sẵn sàng nhịn thở:
Tôi có thể làm được, tin tưởng tôi, tôi.

Cô im miệng.
Giọng Tô Cẩn rất khẽ rất nhẹ, sức lực cả người như bị rút sạch, chỉ vô thức nâng cao cánh tay, kiễng chân.

Câu nói này khiến Viên Khả rung động, nước mắt trượt xuống, khuôn mặt ướt đẫm...

Hai người im lặng nhìn chằm chằm đối phương, Viên Khả cố gắng mỉm cười, cảm nhận được không khí càng ngày càng mỏng manh, yết hầu dần không hút được không khí nữa...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháp Y Ma Cà Rồng.