Chương 376: Vì sao lại làm cảnh sát?
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 642 chữ
- 2022-02-06 10:53:56
Đèn đường kéo dài về phía trước có một vẻ đẹp đặc biệt, không khí lạnh lẽo xen lẫn hương thơm cỏ tươi thoang thoảng như thế ngoại đào nguyên.
Nhìn ra đằng xa, cuối cùng cô đã thấy bóng dáng người đàn ông.
Đan Thần Huân đứng giữa mặt cỏ, anh đứng dưới đèn đường, hai tay đút3 vào túi, ngửa đầu nhìn bầu trời.
Bầu trời đêm đầy sao, một vầng trăng khuyết treo giữa các vì sao.
Tôi biết.
Cô nói một câu, sau đó đi về phía anh.
Đan Thần Huân ngẩng đầu tiếp tục ngắm bầu trời sao, Tô Cẩn thấy anh chỉ mặc áo sơ mi thì kéo khóa áo khoác xuống, chuẩn bị trả lại áo cho anh.
Em mặc đi.
Người đàn ông nắm chặt tay cô, không cho cô tránh.
Sau đó, anh khom lưng kéo khóa cho cô.
Tâm trạng anh không tốt.
Cô nhìn chằm chằm bãi cỏ, từng giọt sương tỏa sáng long lanh như thủy tinh dưới ánh đèn.
Người đàn ông im lặng một lúc, đột nhiên nói:
Em có biết vì sao tôi làm cảnh sát không?
Tô Cẩn ngẩng đầu nhìn gò má anh, không nhận ra bất kỳ cảm xúc nào.
Vì sao?
Cô ngoảnh lại, nhìn chằm chằm dãy núi xa xa.
Đan Thần Huân im lặng một lúc, bước chân không hề dừng lại:
Mười ba năm trước, ở Để thành có một vụ án giết cả nhà chấn động cả nước, một gia đình bảy người bị giết hại dã man...
Tô Cẩn thoáng dừng bước, sắc mặt lập tức trắng bệch, cả người cứng đờ. Hơi thở của cô nghẹn lại, cô không ngẩng đầu lên, ngón tay run lên nhè nhẹ.
Anh nghi ngờ mẹ Ngụy Kiệt có vấn đề?
Cô đột nhiên hỏi.
Người đàn ông ngước mắt, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt cô, khóe môi anh giật giật nhưng không nói gì.
Vừa rồi xem Wechat, anh cũng nhìn lướt qua tin nhắn trong nhóm nên hiểu vì sao cô lại biết.
Ánh trăng như nước trút xuốn9g mặt đất, bả vai rộng lớn của người đàn ông cũng được bao phủ trong ánh trăng, như một vị thần giáng xuống nhân gian, hoàn mỹ đến mức không châ6n thật.
Cô chậm rãi đến gần, dừng lại ở nơi cách anh mấy chục mét, yên lặng nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp kia.
Đan Thần Huân 5đã nghe thấy tiếng bước chân, anh ngoảnh lại nhìn cô, đôi môi mỏng hơi cong lên:
Tôi không sao.
Em đi cùng tôi một lát.
Người đàn ông ra hiệu.
Tô Cẩn gật đầu, hai người chậm rãi đi về phía trước.
Hơn tám giờ tối ngày hè, nhiệt độ trên núi rất thấp, trên bãi cỏ đã đọng sương, giẫm lên phát ra tiếng động rất nhỏ như một giai điệu êm tai.
Người đàn ông chưa phát hiện ra điều khác thường của cô, thấy cô dừng lại thì cũng dừng lại theo, đứng bên cạnh cô nói:
Lúc ấy, thầy tôi tiếp nhận vụ án này...
Khi đó, Lục Chính Hùng vẫn là đội trưởng tổ trọng án, điều tra suốt cả một tháng cũng không bất kỳ manh mối nào.
Đó là khúc mắc của ông ấy, đến mức ông ấy lại tâm sự với một đứa bé 13 tuổi...
Lúc đó, Đan Thần Huân vừa lên cấp hai, lúc nghe thầy kể lại vụ án này cũng rất sợ hãi, khó tưởng tượng nổi lại có việc cực kỳ tàn ác như thế.
Bắt đầu từ lúc đó, tôi thường xuyên đến nhà thầy nghe ông ấy kể về một vài vụ án, có đôi khi sẽ bị vụ án ảnh hưởng đến cảm xúc, nhưng cũng nhận được sự xúc động sâu sắc trong quá trình này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.