Chương 384: Sờ vào đâu đấy?
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 657 chữ
- 2022-02-06 10:54:11
Đừng suy nghĩ nữa, nghỉ ngơi một lát đi.
Đan Thần Huân ngồi xuống bên cạnh cô, anh đưa tay vuốt ve hàng lông mày cho cô8 ngay trước mặt Cao Sơn và Doãn Đông Phương.
Động tác thân thiết này khiến hai vị cảnh sát giật mình, vội vàng n3hìn ra ngoài cửa sổ.
Người đàn ông chỉ vào môi, nụ cười xấu xa.
Cút.
Khuôn mặt Tô Cân nặng nề, cô ngửa người ra sau, kéo giãn khoảng cách với anh.
Trái tim cô hơi dao động, trên mặt lại rất bình tĩnh, thản nhiên nói:
Tôi không có hứng thú với anh.
Cô nhấn mạnh và lại đổi được nụ cười nhẹ nhàng của người đàn ông. Anh đột nhiên áp sát, khuôn mặt điển trai gần trong gang tấc:
Chứng minh lần nữa chứ?
Cái gì?
Cô không kịp phản ứng.
Mặc dù biết đội trưởng Đan và pháp y Tô có quan hệ mờ ám, nhưng lúc tận mắt thấy vẫn rất ng9ạc nhiên.
Trước kia đội trưởng Đan cao ngạo lạnh lùng, không gần phụ nữ, đột nhiên đối xử dịu dàng với một cô gá6i như vậy khiến bọn họ ngạc nhiên đến mức há hốc mồm!
Anh đưa hai tay ra sau gội đầu, dựa vào ghế, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô gái.
Tô Cẩn lẳng lặng ngồi bên cạnh xem khẩu cung, một lát sau không cảm nhận được ánh mắt người đàn ông nữa mới quay sang.
Sợ làm ảnh hưởng đến việc quan trọng, Tô Cẩn thò tay vào túi quần người đàn ông, vừa chạm vào điện thoại, đột nhiên một bàn tay nắm lấy cổ tay cô.
Cô ngẩng đầu thì thấy người đàn ông đã tỉnh lại, đôi mắt anh hơi đỏ, hiển nhiên ngủ không ngon.
Cô hối hận vì hành động ngày đó, đúng là bị ma quỷ ám mới có thể dùng cách này để chứng minh bản thân không có cảm giác với anh.
Bay giờ nghĩ lại, thấy thế nào cũng là cô chịu thiệt, dù cô không thèm để ý đến điều này. Đan Thần Huân bật cười, không trêu cô nữa.
Em không sợ là được.
Anh chống đầu, quay sang nhìn cô, trong mắt có ý cười dịu dàng.
Tô Cần chú ý đến vẻ mệt mỏi mờ nhạt trên khóe mắt người đàn ông, cô cau mày:
Thức đêm thời gian dài như vậy, anh sẽ chết trẻ đấy.
Hai người rất hiểu chuyện, vội vàng rời đi...
Anh5 làm bọn họ sợ rồi.
Khuôn mặt Tô Cẩn lạnh lùng, có lẽ không quan tâm đến hành động của người đàn ông.
Lúc đi ngang qua bên cạnh anh, đột nhiên nghe thấy tiếng rung, ngay sau đó điện thoại trong túi anh liên tục rung lên.
Cô muốn đánh thức anh nhưng cuối cùng lại không nói được câu nào.
Có em ở đây, tôi sẽ không để bản thân chết trẻ đầu.
Đây như một câu nói đùa nhưng người đàn ông lại nói rất nghiêm túc, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú.
Tô Cẩn chưa từng bị trêu nhiều lần như vậy, chẳng biết từ lúc nào mà mỗi câu nói mỗi hành động, thậm chí mỗi nụ cười của người đàn ông đều như mang theo sự mê hoặc.
Điện thoại vẫn đang rung lên, hiển nhiên đối phương vẫn liên tục gọi đến.
Điện thoại không có chuông những tiếng rung không hề nhỏ, người đàn ông vẫn không tỉnh dậy, có thể thấy anh rất mệt mỏi.
Người đàn ông nhắm mắt dựa vào ghế ngồi, dường như đã ngủ thiếp đi...
Cô đứng dậy định đi.
Em sờ vào đâu đấy?
Giọng anh hơi khàn, anh siết chặt tay, đôi môi mỏng hơi cong lên vô cùng hấp dẫn:
... Còn nói không có cảm giác với tôi, vậy mà lại giở trò trong lúc tôi ngủ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.