Chương 404: Muốn ôm cháu trai
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 595 chữ
- 2022-02-17 04:18:56
Đan Thần Huân nhìn ông cụ rời đi, vô cùng bình tĩnh.
A Huân...
Bà Đan túm lấy cánh tay anh, vẻ mặt phức tạp, nửa vui nửa lo:
Con 8thật sự thích cô bé kia đến thế sao?
Vâng.
Anh nhìn mẹ.
Khuôn mặt Đan Thần Huân hơi dịu đi, cuối cùng đã mỉm cười:
Con tưởng mẹ thích Lục Niệm.
Niệm Niệm?
Bà Đan mỉm cười gật đầu:
Mẹ thừa nhận trước kia từng muốn hai đứa ở bên nhau, mẹ và cô Lục của con thường xuyên nói đùa muốn kết thông gia, nhưng việc đời khó đoán trước, cứ thuận theo tự nhiên đi. Việc cưới xin không thể ép buộc, nếu ép buộc hai đứa ở cạnh nhau cuối cùng lại không hạnh phúc, thà con không kết hôn còn hơn.
Tỷ lệ ly hôn trong xã hội thời nay quá cao, bà không chấp nhận nổi việc con trai có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Bà tận tình khuyên nhủ và phàn nàn.
Con trai nhà người ta 26 tuổi đã yêu đương mấy lần, thậm chí còn sinh con.
Nói không vội là giả, có điều bà không muốn tạo áp lực cho con trai.
Cả ngày cầm dao giải p5hẫu, cảm thấy hơi đáng sợ.
Cô ấy tên Tô Cẩn.
Đan Thần Huân không nói thêm gì nữa.
Tô... Cẩn...
Bà Đan lẩm nhẩm cái tên:
Tên rất hay.
Bà kéo Đan Thần Huân đến trước ghế sofa ngồi xuống, bà không thể kìm nén được sự kích động trong lòng:
Con phải để ý nhiều hơn, bố mẹ đang chờ ôm cháu trai đấy!
Cô ấy không phải bạn gái con à?
Vẫn chưa ạ
Bà Đan th3ấy rất bất ngờ, bà không khen con mình, nhưng dù là vẻ ngoài, tính cách hay trí tuệ của A Huân đều rất xuất sắc. Người xuất sắc như nó có v9ô số cô gái ngưỡng mộ, vậy mà lại có người mà nó không theo đuổi được?
Bà Đan vừa khó hiểu vừa tò mò, vội vàng hỏi thăm:
Con bé tê6n là gì? Nghe nói là bác sĩ pháp y ở đồn cảnh sát của con? Một cô gái làm bác sĩ pháp y có nguy hiểm không?
Đúng vậy, cậu chủ...
Quản gia nghe tiếng nói chuyện trong phòng khách thì chạy vào, còn hưng phấn hơn cả bà Đan:
Lên xe trước mua vé bổ sung sau cũng được, thể thì cô ấy sẽ không chạy mất! Con gái đều thích lãng mạn, tặng hoa, nhẫn kim cương, xe, nhà, chắc chắn các cô gái đều thích cả...
Khụ khụ.
Đan Nguyên Khôn đột nhiên họ khẽ, nói:
Đừng nghĩ mấy cái kế vớ vẩn, A Huân tự hiểu được, quan trọng nhất là đừng làm con gái nhà người ta chạy mất.
Đúng đúng đúng, bố con nói đúng.
Hiểm khi nào bà Đan lại đồng ý với chồng:
Mặc kệ thế nào, lần này con phải nắm bắt cơ hội, rất khó gặp được người mình thích đấy, nhất là con đó, yêu cầu cao như vậy, chẳng may bỏ lỡ thì phải chờ thêm bao nhiêu năm nữa? Mẹ con già rồi, không chờ được nữa đâu, mẹ muốn được ôm cháu trai!
Vậy thì sau này mẹ đừng để cô ấy đến nhà nữa, tránh gây ra hiểu lầm.
Đan Thần Huân đứng dậy định đi.
Bà Đan vội vàng giữ anh lại:
Con lại đi à? Hiếm khi nào mới về một lần, ăn sáng xong hằng đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.