Chương 409: Hai mạng người
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 672 chữ
- 2022-02-17 04:18:56
Anh lại lấy ra một tờ giấy:
Tôi tìm thấy danh sách này ở trong nhà máy...
Lão Dương lập tức nhận lấy, là một danh8 sách trả lương, trong số chữ ký hơn trăm công nhân có tên Tần Đông Dương, phía dưới cùng là con dấu của nhà máy.
3
Hóa chất công nghiệp Hoa Thiên?
Hạ Bân nhìn thoáng qua, lập tức hiểu ngay:
Ông làm việc ở nhà máy này?
Tần Đôn9g Dương không nói gì, sắc mặt từ tải xanh chuyển sang trắng bệch.
Ông ta chỉ là cộng tác viên...
Chiều nay Đan Thần Huâ6n ra ngoài là để tìm kiếm chứng cứ. Anh đến tất cả các cửa hàng cung cấp đồ dùng hóa học quanh tiểu khu của Tân Đông Dương5 một lượt, cửa hàng kiểu này không nhiều nên rất dễ tìm.
Xem camera giám sát cửa hàng nhưng không phát hiện ra bóng dáng Tần Đông Dương.
Đan Thần Huân mở rộng phạm vi tìm kiếm, ngoại trừ cửa hàng hóa chất công nghiệp, anh còn đến nhà máy hóa chất.
Cuối cùng, anh tìm được manh mối trong nhà máy hóa chất Hoa Thiên ở vùng ven ngoại ô phía Tây. Tần Đông Dương chỉ là cộng tác viên ở nhà máy, thỉnh thoảng mới đến làm việc, cứ hai tháng lại trả lương một lần.
Nhưng ông ta làm việc chăm chỉ nên đã để lại ấn tượng sâu sắc cho ông chủ, Đan Thần Huân vừa lấy ảnh ra, ông chủ đã nhận ra ông ta. Sau khi lấy được danh sách tiền lương, Đan Thần Huân quay về đồn cảnh sát, vừa vào văn phòng đã nhận được điện thoại của lão Dương...
Ở đây còn có chữ ký của ông, ông muốn giải thích gì không?
Đan Thần Huân khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén đánh giá ông ta:
Ông rất cẩn thận, không lấy quá nhiều axit sunfuric từ nhà máy trong một lần. Nói cách khác, ông lên kế hoạch đã lâu, có suy nghĩ giết người từ rất sớm.
Tần Đông Dương túm lấy ga trải giường, dần nắm chặt lại.
Ông ngồi xuống!
Hạ Bân quát to, đè ông ta ngồi xuống mép giường.
Tần Đông Dương thoảng tỉnh táo lại, đôi mắt vẫn đỏ ngầu.
Không lâu sau, Đan Thần Huân mới nói:
Tại sao ông lại giết người?
Bởi vì tôi...
Ông ta cúi đầu, siết chặt hai tay:
Tôi thích Trình Phương Phương...
Ông còn không chịu nói à? Ông muốn Trình Phương Phương gánh tội thay ông?
Khuôn mặt Đan Thần Huân lạnh lùng, nói ra từng chữ nhắc nhở ông ta:
Hai mạng người không chỉ ngồi tù, rất có thể bị phán án tử hình!
Tử hình!
Người đàn ông ngẩng phắt đầu dậy, khuôn mặt đỏ bừng:
Không! Cô ấy không thể chết! Cô ấy còn phải chăm sóc Tiểu Kiệt! Cậu cảnh sát, là tôi! Là tội giết! Tất cả đều do tội giết!
Ông ta túm lấy tay áo Đan Thần Huân, vẻ mặt lo lắng, VÌ quá vội vàng hấp tấp nên nghiêng người về phía trước, ngã xuống đất. Tần Đông Dương vô thức đưa tay chống, tay phải đè xuống đất khiến miệng vết thương chảy máu, dòng máu nhuộm đỏ bằng gạc.
Lão Dương và Hạ Bân đỡ ông ta đứng lên, người đàn ông không quan tâm vết thương mà cứ túm lấy bọn họ, đôi mắt đỏ hoe:
Là tội giết người! Thật sự là tội giết!
Ông ta nhắm mắt lại, vẻ mặt rất đau khổ, hai tay xoa mặt rồi kể ra sự thật.
Tần Đông Dương và Trình Phương Phương quen biết rất lâu rồi, bọn họ đều là trẻ mồ côi, được người ta giới thiệu đi xem mắt mới quen nhau.
Tần Đông Dương vừa gặp Trình Phương Phương đã yêu, nhưng hiển nhiên Trình Phương Phương không coi trọng ông ta, có ý chỉ muốn làm bạn bè bình thường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.