• 5,655

Chương 419: Có thể ở lại nhà cô không?



Vụ án vừa kết thúc, tối nay không có việc gì, tôi đưa em về sớm nhé?
Anh khom lưng khẽ hỏi.

Tô Cẩn ngẩng đầu nói:
Tôi muốn xem tà8i liệu một lát rồi về.
Cô đứng dậy, cùng anh rời khỏi phòng huấn luyện.


Pháp y Tô, dạy dỗ anh ấy thật tốt giúp bạn tôi! Buổi tối 3đừng cho anh ấy lên giường!
Lý Bạch hét to về phía bóng lưng cô. Khuôn mặt Tô Cần bình tĩnh, Đan Thần Huân ngoảnh lại lườm bọn họ, đổi lấ9y nụ cười trộm của hai người đàn ông...
Viên Khả giật mình, cơ thể run rẩy. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe xuất hiện trước mặt Tô Cẩn.

Pháp y Tô..
Viên Khả lên tiếng, giọng nói hơi khàn xen lẫn tiếng nức nở.
Tô Cẩn cau mày, cô ghét nhất con gái khóc lóc.

Tiểu Viên?
Cô chậm rãi đến gần.
Viên Khả ngồi dưới đất dựa lưng vào cửa, cô gái cúi đầu, bả vai run rẩy không nói câu nào.
Ngày thường cô gái luôn hoạt bát, cười toe toét, tràn đầy sức sống. Bây giờ lại yên tĩnh đến kỳ lạ, vừa nhìn đã biết có tâm sự.

Tiểu Viên?
Tô Cẩn lại gọi, cô gái vẫn không nhúc nhích như một tượng đá.
Tô Cẩn ngồi xổm xuống, Viên Khải cúi đầu rất thấp.

Xảy ra chuyện gì thế?
Sắc mặt Tô Cẩn hơi nặng nề.
Vốn dĩ Đan Thần Huân muốn đưa Tô Cẩn về nhà, lúc hai giờ sáng luật sư gọi cho anh, muốn gặ6p anh để tìm hiểu tình hình,
Sau đó Đan Thần Huân rời khỏi đồn cảnh sát, đến văn phòng luật sư một chuyển.
Anh gửi tin nhắ5n Wechat cho Tô Cẩn, dặn cô ngồi taxi.
Tô Cẩn không quan tâm, lúc hai rưỡi xuống tầng đạp xe về nhà. Có lẽ hôm nay đã được rèn luyện nên cả người tràn đầy năng lượng, cô đạp xe rất nhanh, chưa đến hai tiếng đã về đến nhà.
Bước ra từ thang máy, Tô Cần tìm chìa khóa nhà ở trong túi, lúc ngẩng đầu lên lại thấy một bóng đen ngồi trước cửa nhà.
Cô dừng bước bình tĩnh đánh giá, nhìn rõ ràng người kia.

Pháp y Tô..
Viên Khả thấy Tô Cẩn thì trong lòng càng uất ức hơn, nước mắt tuôn rơi, ôm chặt đối phương, vùi đầu vào bả vai cô.

Viên Khả không nói gì, chỉ ôm Tô Cẩn rồi khóc rất đau lòng.

Tô Cẩn đưa tay ra, cô không thích người khác chạm vào mình nên định đẩy cô ấy ra, Viên Khả lại khóc rất to. Tổ Cẩn đưa tay lên cao, cuối cùng lại không đẩy cô ấy ra, cơ thể cứng đờ không biết nên làm thế nào mới được. Thế là chỉ giữ yên lặng, mặc kệ cô ấy trút hết cảm xúc ra. Tô Cẩn vỗ lưng cô ấy, im lặng an ủi...

Viên Khả khóc lâu đến mức cổ họng khàn đặc, cũng may tầng này chỉ có mỗi nhà Tô Cẩn, nếu không sẽ làm phiền đến người khác.

Viên Khả khóc một trận thì đã dần bình tĩnh lại, sau đó dụi mắt.


Xin lỗi, tôi làm... bẩn áo cô rồi.
Đôi mắt cô gái sưng như hạch đào, cánh mũi hồng hồng như một con thỏ nhỏ chịu uất ức, điềm đạm đáng yêu.


Vào nhà đi.
Tô Cẩn mở cửa, ra hiệu cô ấy đứng lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháp Y Ma Cà Rồng.