Chương 443: Hung thủ vẫn còn trong tòa nhà!
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 703 chữ
- 2022-02-19 05:10:17
Ông ta là bác sĩ pháp y, tất nhiên biết không thể chạm vào xác chết, chỉ có thể liên tục gọi:
Rebecca! Rebecca!
Ngay8 lập tức, hai trợ lý nam kia cũng chạy tới, sắc mặt ai nấy vô cùng lo lắng và đau lòng.
Nụ cười đặc trưng của anh ta lại giống hệt với khuôn mặt trong trí nhớ. Đan Thần Huân cẩn thận quan sát khuôn mặt anh ta, đôi mắt phượng kia không hề thay đổi.
Hàng Nhất Phàm, là cậu à! Đã lâu không gặp!
Anh đã nhận ra anh ta, mỉm cười chào hỏi.
Đan Thần Huân che chắn trước người Tô Cẩn, thấy anh ta còn định đến gần với ngăn cản:
Xin dừng bước!
Người đàn ông ngạc nhiên dừng lại, chỉ vào mình nói:
Khá lắm, không nhớ tôi hả? Tôi là Hàng Nhất Phàm đây! Không nhận ra sao?
Nửa người dưới đã bị gãy, tiếp đất bằng lưng, chắc chắn không p5hải tự sát
Cô khẽ nói với Đan Thần Huân.
Chắc hung thủ vẫn ở trong tòa nhà.
Đan Thần Huân nhìn đồng hồ, từ lúc người phụ nữ bị đẩy xuống mới chỉ mấy phút, tòa nhà này có hơn trăm tầng, chắc chắn chưa chạy đi được:
Thông báo với bảo vệ tầng một phong tỏa cửa lớn, không cho phép bất kỳ ai ra ngoài!
Anh quát lên với nhân viên công tác có mặt ở hiện trường, nhân viên công tác ngây ngốc gật đầu, vội vàng gọi điện thông báo với nhân viên ở bên dưới.
Anh ta cắm cúi đi vào trong rồi đột nhiên trợn mắt, nhìn thoáng qua Đan Thần Huân, vội vàng dừng lại.
Đan... Thần Huân?
Anh ta ngoảnh lại, giọng điệu không chắc chắn lắm.
Mười mấy phút sau, cảnh sát đã đến hiện trường, bọn họ thu dọn hiện trường, phong tỏa phòng hòa nhạc.
Đan Thần Huân và Tô Cẩn là người cuối cùng rời đi, bọn họ gặp tổ trọng án khu vực ở cửa phòng.
Cuối cùng đã nhận ra tôi rồi, đau lòng quá
Hàng Nhất Phàm lại định đến gần.
Tô Cẩn lùi lại mấy bước, đứng cách xa bọn họ. Hình như hai người đàn ông có quan hệ rất tốt, còn ôm lấy nhau.
Hàng Nhất Phàm?
Đan Thần Huân đánh giá anh ta, Hàng Nhất Phàm là một người đàn ông điển trai, người đàn ông trước mặt lại thô kệch hơi luộm thuộm hoàn toàn không giống với người trong trí nhớ.
Thật sự không nhớ à? Mấy năm không gặp, tôi đã già đến thế sao?
Người đàn ông sở mặt, nhếch môi cười.
Đan Thần Huân quay người, nghi ngờ nhìn anh ta.
Đan Thần Huân! Đúng là cậu rồi!
Anh ta sải bước đến gần, vẻ mặt rất vui mừng.
Tổ trọng án này toàn là đàn ông, một nhóm có năm sáu người.
Người đàn ông đi đầu tiên để râu quai nón, mặc một chiếc áo sơ mi trắng hơi cũ, quần bò bị giặt đến trắng bệch nhăn nhúm, xỏ một đôi dép xăng đan đi trên cát.
Các vị, xin tránh đường!
Bá3c sĩ pháp y Hải thì nhanh chóng chạy tới, bọn họ đã lấy hòm điều tra thực địa, đeo bao tay chuẩn bị khám nghiệm tử thi.
<9br>Tất cả mọi người lùi lại, đứng cách bốn năm mét quan sát tình hình, khe khẽ bàn tán...
Tô Cẩn đứng ở trước sofa có6 thể nhìn rõ trình tự khám nghiệm tử thi của bác sĩ.
Không phải cậu đang ở Hương Giang à? Sao lại bị điều đến Hải thị?
Đan Thần Huân hỏi.
Lúc trước vì yêu nên không ngại lưu lạc chốn chân trời, đáng tiếc bị đá rồi, đành phải về nhà thôi
Hàng Nhất Phàm tự trêu mình, tính cách thích nói đùa vẫn giống trước kia, không hề thay đổi.
Đan Thần Huân cũng biết chuyện này, sau khi Hàng Nhất Phàm tốt nghiệp đã đến thành phố mà bạn gái đang sinh sống, bạn gái anh ta ở một huyện thành nhỏ, Hạng Nhất Phàm từ bỏ tiền đồ rộng mở để nhậm chức ở đồn cảnh sát huyện thành.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.