Chương 551: Mẹ em là ai?
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 587 chữ
- 2022-03-14 03:15:01
Bạn nhỏ.
Viên Khả ngồi xổm nhìn bé trai.
Đứa bé khoảng bảy tám tuổi, làn da trắng nõn, mắt to mặt tròn, dáng vẻ khỏe mạnh kháu8 khỉnh rất đáng yêu.
Dương Dương, chúng ta đi thôi
Một người đàn ông mặc vest xám khói đi vào, vẻ mặt ông ta đau thương, đôi mắt đỏ ngầu.
Ông ngoại
Bé trai chạy tới, thân thiết ôm chân ông ta.
Cậu cảnh sát, xin các cậu nhanh chóng bắt hung thủ, đừng để con gái tôi chết không nhắm mắt!
Người phụ nữ khóc lóc ngẩng đầu lên, vừa cầu xin vừa rơi nước mắt, suýt thì nghẹn lại không thở được.
Chị đừng kích động, tim chị không tốt, cảnh sát sẽ cố hết sức
Người phụ nữ bên cạnh khuyên nhủ, lau nước mắt cho bà ta.
Nói xong, đôi mắt ông ta cũng đỏ hoe.
Dường như người phụ nữ này rất sợ ông ta, nắm tay đứa bé đi vào thang máy.
Bảy... tuổi..
Viên Khả đứng lên, khẽ nói với Tô Cẩn:
Chẳng lẽ năm đó nhà họ Hứa đột nhiên di dân là vì Hứa Lê mang thai?
Tô Cẩn im lặng nhìn bé trai, lúc này ngoài cửa có tiếng gọi...
Em tên là gì?
Giọng Viên Khả dịu dàng ngọt ngào.
Dương Dương
Bé trai không sợ người lạ, cảm th3ấy chị gái này rất xinh và thân thiện.
Một người phụ nữ trong đó cúi đầu khóc, không ngừng dùng khăn giấy lau nước mắt, đôi mắt sưng đỏ như hạch đào, người phụ nữ còn lại đỡ bà ta, đôi mắt đong đầy nước mắt.
Người đã mất không thể sống lại, xin nén đau lòng
Lão Dương cầm sổ ghi chép trong tay, tiễn bọn họ đến cửa thang máy.
Năm nay em mấy tuổi?
Bảy tuổi.
... Hứa Lê.
Hứa..6. Viên Khả hoảng sợ, vô thức nhìn Tô Cần đứng ở cửa ra vào.
Dương Dương à.
Viên Khả vuốt mái tóc hơi vàng của cậu bé:
Dương Dương đến với ai?
Ông bà ngoại
Giọng bé trai còn hơi bập bẹ:
Bọn em đến tìm mẹ.
Mẹ em tên là gì?
Được rồi, đi thôi
Người đàn ông trung niên xua tay, để bọn họ vào thang máy.
Bà ngoại đừng khóc, Dương Dương sẽ ngoan, bà đừng khóc..
Bé trai rất hiểu chuyện, cầm khăn tay lau nước mắt cho người phụ nữ.
Mẹ em là Hứa Lê?
Viên Khả nhìn cậu bé.
Đúng thế
Bé trai gật đầu mấy cái.
Cháu có ngoan không?
Người đàn ông xoa đầu đứa bé, nói cảm ơn các cô, sau đó dẫn đứa bé ra ngoài.
Viên Khả và Tô Cẩn đi theo tới cửa, trong hành lang còn có hai người phụ nữ trung niên, bọn họ mặc quần áo đen, trang điểm nhã nhặn, khí chất đoan trang xinh đẹp.
Tô Cẩn đút hai tay vào túi áo gió chậm rãi đi vào, cúi đầu đánh giá5 khuôn mặt bé trai.
Nhìn kỹ đúng là giống Hứa Lê đến mấy phần, nhất là phần cằm.
Người phụ nữ ôm lấy cậu bé, khóc to hơn:
Dương Dương, làm sao bây giờ, bà cháu chúng ta phải làm sao? Mẹ cháu không còn nữa, chúng ta phải sống thế nào?
Đi!
Người đàn ông nổi giận, khẽ trách mắng:
Đây là đồn cảnh sát, khóc sướt mướt còn ra thể thống gì?
Cậu cảnh sát, chúng tôi đi trước, có tin tức gì cậu phải báo cho chúng tôi biết ngay
Người đàn ông trung niên nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.