Chương 103: Cần bao lâu để biến hận thành yêu
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1334 chữ
- 2022-02-04 07:29:44
Lâu Tử Nguyệt mới là ngọc quý bị phủ bụi.
Hóa ra, khi một người chiếm một vị trí cực kì quan trọng trong lòng ngươi, 8dù vị trí ấy bao gồm cả sự hận thù, khi vị trí ấy càng ngày càng lớn, ngươi liền không có sự lựa chọn nào khác...
Cầ3n bao lâu, để biến hận thành yêu?
Tử Nguyệt cười mập mờ, nhưng Dạ Nguyệt nhìn ra... Không chỉ có vậy.
Lâu Tử Nguyệt, Dạ Nguyệt, hai người bọn họ vẫn có thể dùng phương thức này để trò chuyện, đơn giản là bởi ở lúc cuối đời, con người cũng không thể làm gì, duyên phận đã tu luyện nghìn năm chỉ sợ cũng không đủ!
- Dạ Nguyệt nấu cơm ngon quá, ai dạy ngươi thế? Ta không biết nấu cơm.
Giọng nói trấn tĩnh lạnh lùng truyền ra, chỉ có chính hắn mới biết, hắn phải cố gắng đên mức nào, mới không khiến giọng nói của mình run rẩy.
- Dạ Nguyệt, có chuyện, muốn nói với ngươi...
Nhìn vẻ mặt nàng muốn nói lại thôi, Dạ Nguyệt âm thầm ổn định tâm trạng dưới vẻ ngoài Úc Kim Ca, bưng canh trứng gà lên, vững vàng đặt lên bàn, giương mắt, đối diện Lâu Tử Nguyệt đang khẩn trương, nói:
- Ta biết, ngươi lên giường với Cố Minh Âm, thành hôn, ta chấp nhận!
Ai bảo thân thể này vốn là của nàng cơ chứ? Nàng không chấp nhận cũng không có cách nào khác!
- Hi hi...
- Kiếp sau, hãy để ta biến thành người đàn ông, chăm sóc ngươi nhé!
- Dạ Nguyệt...
- Dạ Nguyệt...
Lâu Tử Nguyệt cười đầy xảo trá:
- Xin lỗi, không có sự đồng ý của ngươi đã...
Dạ Nguyệt thay nàng vuốt những sợi tóc mai tán loạn bên tai:
Tử Nguyệt khẽ gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Lam Cơ là người trường đấu thú, nàng muốn thần thú. Hôm đó ngươi kí khế ước kỳ lân, kỳ lân đứng đầu trong bách thú, là thú điềm lành, vì vậy nàng đoán, ngươi có dòng máu gần với thần thú, có thể tìm được tứ đại thần thú.
Dạ Nguyệt lắc đầu than thở:
Đôi mắt đen láy sáng ngời của Lâu Tử Nguyệt bỗng tỏa ra một loại ánh sáng khó gọi tên, không nắm bắt được, mang tên dũng khí.
- Hôm qua ta gặp Lam Cơ.
Hơi thở Dạ Nguyệt chậm lại, nhìn nàng, chờ đợi lời nàng nói...
Lâu Tử Nguyệt cười to:
- Ha ha! Dạ Nguyệt ngươi chắc chắn là đầu thai nhầm rồi! Đúng là nên làm người đàn ông!
- Đừng cười, cười nữa là mặt đầy máu...
- Nếu là chuyện xấu, cơm nước xong nói sau.
- Không phải chuyện xấu, là chuyện tốt.
- Ồ?
Đánh lên khung cử6a sổ, máu chảy ra từ kẽ hở giữa năm ngón tay, đau đớn khiến hắn hồi hồn.
- Thái tử?
- Không sao, trở về Đông5 Cung.
Tử Nguyệt nói.
- Hôm qua...?
Cặp lông mày lá liễu của Dạ Nguyệt hơi nhíu lại, khóe miệng co quắp cạn lời:
- Nhưng bây giờ ta đang ở trong thân thể một người đàn ông.
Hắn cười tà mị:
- Gương mặt này của bổn công tử, có thể hớp hồn hàng vạn cô nương, ngay cả vị kia nhà Mộ Dung, dường như cũng bị ta hớp hồn.
Nhưng, nàng đã quên ta...
Mùi hoa cây dành dành thoang thoảng lan đến, khô9ng những không có công hiệu an thần, ngược lại khiến tâm thần hắn càng gợn sóng...
- Bụp!
- Dạ Nguyệt, sau này ngươi có tính toán gì không? Ngươi sẽ sống chung với Thần Vương sao?
- Dạ Nguyệt, lúc nào ngươi lập gia đình? Tiếc là ta không thể tới tham gia hôn lễ của ngươi, nhưng ngươi có thể đốt tiền vàng mã cho ta, rót một ly rượu mừng ở trước mộ ta là được.
- Dạ Nguyệt, ngươi đừng buồn, sống chết có số, có thể sống thêm hai ngày, ta đã thỏa mãn rồi.
- Dạ Nguyệt... Ta sẽ nhớ ngươi...
- Dạ Nguyệt, nếu ta đến Minh giới, Minh Vương đại nhân thu ta làm quan, có lẽ chúng ta sẽ có ngày gặp nhau.
- Đau quá...
Vậy sao nàng còn mang khuôn mặt như người chết thế kia? Dạ Nguyệt đưa cho nàng rồi tự cầm một đôi đũa:
- Bổn công tử tự mình xuống bếp, không biết hợp khẩu vị ngươi không? Nếm thử xem?
- Ha ha, bổn công tử? Ngươi không phải giống ta, đều là cô nương sao?
- Đúng thế, vì vậy, ta kí khế ước với nàng ấy, nếu khi ta còn sống, thật sự gặp được Chu Tước thần điểu, vậy chắc chắn ta phải cố hết sức, trợ giúp trường đấu thú lấy được nó.
- Sao ngươi lại hồ đồ như vậy? Chuyện này nhìn như đơn giản, thế lực trường đấu thú khổng lồ như vậy, cũng không biết chôn giấu bí mật gì, ngươi cứ tùy tiện ký như vậy sao?
Nếu là nàng, nàng sẽ trực tiếp quả quyết cự tuyệt.
- Dạ Nguyệt... Ta...
Đã rất lâu không có ai gọi tên nàng, hôm nay, cả hai người nàng thân cận nhất đều gọi như vậy. Thật kỳ lạ, sao Kiêu Dạ không nói chuyện?
Lâu Tử Nguyệt vừa nói, khí tức vừa yếu đi...
- Quên nói với ngươi chuyện quan trọng nhất.
Giọng nói yếu ớt của Lâu Tử Nguyệt truyền tới, có thể một giây sau linh hồn sẽ tan biến...
Nhưng cảm giác tồn tại của nàng vẫn rất mạnh.
- Đau chết mất! Đây là kiếm gì vậy? Đau đến hoảng sợ!
- Thất Tinh Nguyên Hải... Nghe rất ngang ngược, nhưng ngươi nhất định phải biết, đả thương địch thủ một ngàn tự tổn thương tám trăm, ít làm mấy chuyện thế này nha...
- Dạ Nguyệt, ngươi phải chịu đựng sự đau đớn lớn như vậy để tu luyện sao? Ta thương ngươi quá.
Dạ Nguyệt ngây người, lòng nàng lập tức bất an.
Bế Lâu Tử Nguyệt lên giường, đặt một miếng đệm mềm xuống dưới để nàng dựa vào, giúp nàng thoải mái hơn một chút, kiếm khí bùng nổ vào đêm trăng tròn ngày mười lăm, rốt cuộc đau đớn đến mức nào, nàng hiểu rõ.
- Hôm qua...
- Nhưng nàng ấy chỉ cần Chu Tước!
- Chu Tước?
Lâu Tử Nguyệt khẽ mỉm cười, khí tức mờ mịt:
Vết dao trên ngực Lâu Tử Nguyệt ngực là do ai, Dạ Nguyệt cũng đoán ra, cho nên, vết thương này vẫn nên do mình chịu sẽ tốt hơn:
- Có phải ngươi muốn nói cho ta biết, vết dao này là của Hoắc Quận chúa, để ta đừng tìm nàng tính sổ đúng không?
- Đoán ra sao? Thông minh.
- Lam Cơ nói, để ta ký một bản khế ước.
Dạ Nguyệt cứng người, xoa xoa mi tâm đang giật giật, đè nén xúc động muốn giết chết Lam Cơ, tiếp tục hỏi:
- Khế ước gì?
- Người đã từng nghe truyền thuyết về tứ đại thần thú chưa?
- Trên đại lục Huyễn Thải có tổng cộng bốn nước, tất cả đều lấy tên tứ đại thần thú làm tên nước, tứ đại thần thú chính là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước.
- Đúng vậy.
- Tứ đại thần thú chẳng qua chỉ là truyền thuyết, nàng tin ư?
- Tin.
Tử Nguyệt hơi nghiêng đầu, dường như cũng không hiểu, do dự một lúc, nói:
- Không sao.
- Hôm qua...
Vẫn còn? Tay Dạ Nguyệt hơi ngừng.
- Khế ước liên quan tới thần thú.
- Thần thú?
Tử Nguyệt chớp chớp mắt, cố hết sức giơ ngón tay lên, bắt lấy tay nàng:
Dù có bao nhiêu điều kiện mê người, nàng cũng sẽ không ký khế ước bán thân.
Không...
Không đúng...
Lời vừa ra khỏi miệng, Dạ Nguyệt chợt cứng người, sắc mặt đại biến.
Bức thư của Uyển Túc Phi...
Trong thư nói rõ, mời nàng nhất định phải gặp mặt Lam Cơ, nói thế nào cũng chỉ là muốn nàng đồng ý với Lam Cơ... Chuyện này...
Nếu nàng ở đó, có lẽ sẽ khó xử.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.