• 869

Chương 124: Ta đưa các ngươi đến học viện đế quốc


Tô Lạc Vân đau lòng, chính miệng người con gái mình yêu thương lại nói người con gái khác là hôn thê của mình, bất kì ai cũng không thể t8ránh khỏi đau lòng, nỗi đau này giống như một cái móng vuốt lớn, nắm lấy trái tim y sau đó không ngừng cào cho đến khi trái tim rỉ máu..3.

Những ngày vừa qua, y vừa cùng chung hoạn nạn với Thẩm Tiên Cúc, vừa nghĩ về việc sống chết vẫn vẫn chưa rõ của nàng và Hạo Th9ần, lúc đó mới phát hiện bản thân lo lắng cho Tử Nguyệt nhiều hơn, lo cho nàng đến nỗi không thể tập trung tinh lực để làm việc khác.
- Hôn thê? Phì!
- Tiểu nhân nên đi cùng Vương gia mới phải! Tiểu nhân không nên để hai người đi như vậy! Lỗi là do tiểu nhân! Lỗi của tiểu nhân!
Hắn là thuộc hạ, cũng là nam nhân, tình cảm sẽ khác với tình cảm Hoắc Cửu Tâm dành cho Uyển Túc Phi, hắn không thể giận cá chém thớt, chỉ có thể trách bản thân vô dụng.
Yên lặng như tờ...
Đột nhiên tiếng chất vấn vang lên phá tan bầu không khí trầm mặc:
Nếu Tô Lạc Vân là Tư Tịch, y nhất định có thể hiểu được vì sao Tử Nguyệt bỗng nhiên lại trở nên lạnh lùng như vậy... nhưng y lại không phải là Tư Tịch, không thể cất giấu nhiều nỗi oán hận và sát ý như thế ở trong lòng.
Y chỉ có thể dùng y thuật cứu người để khiến bản thân tê dại, bù đắp vào nỗi đau đớn khi mất đi hai người huynh đệ.
Trong bóng tối, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Mộng Điệp chợt kêu lên trong kinh ngạc:
- Mọi người nhìn kìa! Trên tường treo cái gì vậy? Nó còn có thể phát ra ánh sáng màu xanh nữa!
- Tử Tịch dạy ta đi! Ta cũng muốn học.
- Xùy xùy xùy xùy!
Tô Lạc Vân cảm thấy vô cùng khó tin, y ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, ẩn sâu trong ánh mắt là một điềm báo trước không thể tiếp nhận nổi.
Tử Nguyệt bị hai người nhìn chằm chằm, nàng cố gắng kìm chế để giọt nước mắt chảy ngược vào trong.
Tử Nguyệt ngẩn người, nhìn về phía Tư Tịch, ánh mắt hoài nghi dừng trên con người lạnh lùng nghiêm túc đó, trên khuôn mặt y hiện rõ sự khao khát.
Tử Nguyệt lẩm bẩm trong miệng, không dám nói ra sự thật, bởi vì chuyện Hạo Thần là Hồ yêu chỉ có nàng và Thục Phi nương nương mới biết, nàng không biết Hạo Thần đã nói cho Tư Tịch biết chưa. Vì vậy nàng...
- Vương phi! Chủ nhân đâu rồi? Chủ nhân đang ở đâu?
Đại đường trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều dồn sự chú ý tập trung vào Tư Tịch, đến ngay cả trưởng thôn cũng vội vã chạy tới.
Tô Lạc Vân bỗng ngẩn người, Tử Nguyệt đã vì Bách Lý Hạo Thần mà thay đổi bản thân rồi. Thay đổi đến mức... lạnh lùng.
Bỗng nhiên nước mắt trưởng thôn tuôn trào, ông kéo tay Tư Tịch nói:
- Chàng sẽ không quay trở về nữa.
Tư Tịch xưa nay được mệnh danh là con người lạnh lùng điềm tĩnh, vậy mà giờ đây gần như thét lên:
Ba người cùng ngủ trên một chiếc giường, nhưng dù sao cũng vẫn tốt hơn nhiều so với nơi rừng rú. Mặc dù mọi người có thể ở trong không gian Tinh Khuyết nhưng chỗ đó là nơi nhiều kiếm khí, sẽ không có lợi cho việc tu luyện, không thể ở lâu.
Tử Nguyệt và Tử Tịch nằm hai bên, Mộng Điệp nằm giữa, cô bé rất vui vẻ, cứ ríu rít không ngừng, có chút hưng phấn quá độ.
Thẩm Tiên Cúc đứng bên cạnh nàng, bỗng nhiên cảm thấy một sự bi thương đau lòng, ý muốn giết người, gần như không chịu nổi phải lùi bước về phía sau.
Trong căn phòng lớn chỉ nghe thấy âm thanh cực kỳ lạnh lùng của nữ nhân:
Lạc Vân lòng đầy tâm tư, vì muốn tránh việc đồng thời phải nói chuyện với hai người nên y quay sang kê đơn thuốc, sau đó sai Phục Linh đi bốc thuốc, thuốc ở đây phần lớn được hái ở vùng núi xung quanh, thôn bọn họ đang ở là thôn duy nhất trong bán kính trăm dặm quanh đây vẫn còn sống sót sau tai họa. Mà những loại thuốc cần thiết phần lớn đều là thuốc trị thương, nếu như về thành chậm một chút thì e là không giữ được tính mạng.
Trong lúc đang nói chuyện với Thẩm Tiên Cúc, Tử Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh từ đằng sau truyền tới.
- Ngươi đến cũng chỉ là thêm một người chết mà thôi.
Tử Nguyệt lạnh nhạt nói ra sự thật đến vô tình.
- Vương phi! Vương gia nhà ta đâu? Người có đến cùng Vương phi không? Người ở đâu vậy?
Là giọng nói của Tư Tịch...
- Cái gì?
Tử Nguyệt chớp mắt, nhìn về phía Mộng Điệp chỉ, nàng hơi sửng sốt,
- Không về nữa là ý gì?
Lúc có mặt Vương gia, Tư Tịch không dám hoài nghi Vương phi, nhưng những chuyện liên quan đến chủ tử thì hắn sẽ bất chấp hết, không kiêng nể ai cả!
Ánh nến chợt sáng, Tử Tịch thu lại huyền lực có điện quang.
Sự chú ý của Mộng Điệp lập tức bị Tử Tịch thu hút, cô bé nhìn Tử Tịch với ánh mắt sùng bái:
- Thế còn Vương phi? Sao người lại thoát khỏi đó được?
- Hạo Thần vì cứu ta mà chết.
- Tư Tịch...
- Vương phi?
Sau khi bàn bạc, mọi người quyết định ở lại thôn Trương gia một đêm.
Tử Nguyệt ở tạm nhà người thanh niên sáng nay vừa gặp, mọi người trong thôn này đều mang họ Trương, người thanh niên đó tên Trương Triều, là thợ mộc lành nghề nổi tiếng quanh đây. Trương Triều nhường phòng tốt nhất cho bọn họ nghỉ ngơi.
Nhưng sự ấm áp này nhanh chóng bị thay thế bởi sự áy náy không dứt.
Nếu sự áy náy có thể biến thành thù hận thì hắn sẽ dễ dàng chấp nhận hơn, Tư Tịch chẳng thà lựa chọn thù hận, từ nay về sau, việc tìm ra hung thủ hại chết chủ tử sẽ là động lực sống của hắn. Hắn sẽ sống để báo thù.
Tư Tịch nhìn thấy sắc mặt nàng, trong lòng có chút bồn chồn, nhưng càng nhìn lại càng giống như có ý gì đó.
- Không... Không có...
- Đi ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.
Tử Nguyệt búng ngón tay, chân khí liền phóng ra làm ngọn lửa trên giá cắm nến tắt phụt.
- Tiểu tử, bởi vì ngươi và người của ngươi đến kịp lúc mới cứu được thôn này. Mọi người là đều là ân nhân của chúng ta.
Tư Tịch lạnh lẽo vô cảm, hắn chưa bao giờ bị cảm động bởi bất cứ chuyện gì, nhưng thời khắc này, khi trưởng thôn nắm lấy cánh tay hắn, ánh mắt còn tràn ngập cảm kích khiến trong lòng hắn dâng trào một cảm giác ấm áp kỳ lạ.
- Cái gì? Vương phi, người nói cho rõ đi! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Vương gia nhà ta?
Lúc đó Hạo Thần đi cùng nàng, mà giờ đây chỉ có mình nàng quay về, rốt cuộc là sao chứ?
Thẩm Tiên Cúc như không để ý đến không khí bất thường đang lan tỏa, nàng ta che miệng cười:
- Nhưn5g từ trước đến nay Tô Lạc Vân chưa từng nhắc đến chuyện này.
Dòng điện lưu chuyển trên bàn tay trắng nõn của cậu, Tử Tịch nói với dáng vẻ cực kì ngầu:
- Đây là sức mạnh ta có được sau khi thức tỉnh, là năng lực sấm sét. Ngươi không học được đâu, thiên phú của ngươi không phải cái này.
- Lúc bọn ta ở chùa Thanh Lương đã gặp Âm Tam Kiếm và Bách Lý Long Dận đang vá khe nứt không gian để tìm cách tiêu diệt đám dơi kia, nhưng bọn họ dùng tinh thạch thần phẩm rồi mà vẫn không có tác dụng, cuối cùng Vương gia nhà ngươi, Thái tử và Âm Tam Kiếm đều bị cuốn vào dòng không gian nhiễu loạn, chỉ e là không thể sống sót trở về nữa.
Yên lặng...
- Cây sáo sao? Nhìn thì có vẻ giống cây sáo.
- Xì!
Tư Tịch hoài nghi nhìn Tử Nguyệt.
Ngay sau đó, hắn chán nản lắc đầu, căm hận bản thân vô dụng:
- Cạch!
Chiếc bút lông rơi xuống giấy Tuyên, mực đen lan ra khắp giấy.
Mộng Điệp bĩu môi vẻ không vui.

Tử Nguyệt cốc nhẹ lên trán Mộng Điệp, nàng hứa với hai đứa bé:

- Đợi sau khi chuyện này kết thúc, tỷ tỷ sẽ đưa hai đứa đến học viện Đế Quốc, hai đứa sẽ được học những kỹ thuật huyền lực lợi hại nhất, khám phá phát triển khả năng thiên bẩm của bản thân, sẽ được sư phụ giỏi nhất chỉ dạy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.