• 869

Chương 143: Hoá ra tiểu vương gia bạch vũ sợ nữ nhân


Đang lúc Hiên Viên Quy Minh muốn cãi lại, bỗng nhiên một giọng nói của nữ nhân truyền đến:

- Sao? Các vị Vương gia đều xem thường nữ nhân 8à? Cũng không biết là ai bị bổn quận chúa doạ tới mức khóc gọi mẹ trên chiến trường?

Ai vậy?
Khi mọi người đều cảm khái nữ nhi Hoắc gia tuyệt sắc khuynh thành như vậy, bỗng sắc mặt tiểu Vương gia Phi Vũ của nước Huyền Vũ trắng bệch, gay gắt nói:
- Quận chúa, người không nên ức hiếp người khác quá đáng!
Có nói người cũng không được nói khuyết điểm của người khác!
Thục phi và Trinh phi là phi tử hậu cung chỉ đứng sau Hoàng hậu một bậc, trừ hai người đó ra, còn có Hương Phu nhân - mẹ đẻ của Bách Lý Kỳ An, Tống Chiêu dung - mẹ đẻ của Bách Lý Hạc Dung, Dung Tần – mẹ đẻ của Bách Lý Hề Tề, tất cả đều là mỹ nhân cùng một cấp bậc, mỗi người mỗi vẻ.
- Sao lại không thấy Mộc Vương Gia? Rất nhiều hoàng tử chưa được phong tước của nước Chu Tước đều đến, sao trưởng hoàng tử được phong tước đầu tiên lại không đến?
Lâu Xuân Cầm ngồi ở bàn bốn người, nói ra sự nghi ngờ của mình.
Giọng của thái giám lại vang lên:
- Thưởng cho Thất Quỹ vạn tiền, Úc Kim Ca năm nghìn tiền, Đổng sơ ba nghìn tiền.
- Tạ Hoàng thượng!
Tử Nguyệt hơi trầm ngâm, nàng cười nhẹ, uống ngụm rượu Điêu Hoa Mai. Nếu muốn tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế, căn cứ theo phân tích của Phi Quân Tử, Bách Lý Mộc Phong - con trai lớn của Hoàng Thượng là người có năng lực mạnh nhất trong các hoàng tử. Ngay cả võ quân hiển hách Bách Lý Kỳ An cũng không dám lỗ mãng trước mặt hắn.
Lâu Cẩm Dạ khẽ cười, chế nhạo:
- Cây cao trong rừng gió sẽ bẻ gãy. Xuân Cầm tỷ tỷ sao lại không hiểu đạo lý này chứ?
- Ha ha! Xem ra tiểu Vương gia Bạch Vũ sợ nữ nhân!
Hiên Viên Quy Minh cười giễu cợt, vỗ mạnh vào vai của tiểu Vương gia. Dưới áo bào màu xanh lộ ra da thịt cường tráng:
- Đừng vội, đêm nay bổn vương sẽ giúp ngươi trở về là nam nhân.
- Thảo dân Úc Kim Ca tham kiến Quốc vương nước Chu Tước!
- Thần Đổng Sơ – quan Tham nghị của Khâm Thiên Giám tham kiến Hoàng thượng.
Ba người đồng loạt hành lễ, Bách Lý Tung Hoành không vui lắm, nước Chu Tước chỉ xếp thứ ba, nhưng cũng không thể bộc lộ ra. Ông đành mỉm cười luận công ban thưởng.
Tử Nguyệt thấy ánh mắt mà Lâu Cẩm Dạ nhìn Xuân Cầm lập tức nổi da gà. Nàng nhìn đi chỗ khác nhưng trong lòng lại giống như bị kim châm, đau đớn vô cùng! Nàng đã từng thấy ánh mắt giống như vậy của Hạo Thần, loại tình cảm đó được gọi bằng cái tên rất hay – sủng ái.
Nhưng người có thể sủng ái nàng đã đi xa rồi.

Chủ nhân, nếu như thiếu tình yêu, bổn toạ không cho người được, nhưng người có thể đi tìm một người đàn ông khác.


Cút…


Vòng tay của bổn toạ luôn mở rộng chào đón người.


Cút…!

Nàng nói các Vương gia, không phải là nói ba vị Vương gia của ba nước đang gặp mặt Hoàng Đế sao? Mà tiếp giáp duy nhất với thành Xích Uyên và từng giao chiến với quận chúa Hoắc Cửu Tâm chỉ có tiểu Vương gia nước Bạch Hổ.
- Lúc đó ta mới mười tuổi, quận chúa lớn hơn ta sáu tuổi!
Nữ nhân lại dậy thì sớm, lúc đó nàng đã là tiên phong ra trận nhiều lần rồi. Hắn lại là lần đầu tiên được huynh trưởng lôi ra chiến trường, kết quả có thể tưởng tượng được.
Mặc dù nói rất nhỏ nhưng rất nhiều người đều nghe thấy…Các mỹ nhân ngại ngùng đỏ mặt quay đi, các nam nhân mặt đầy hứng thú.
- Cửu Tâm không quậy nữa, thật không ra sao cả!
Bách Lý Tung Hoành nhẹ nhàng nói một câu hời hợt, nhưng Tử Nguyệt biết, ông ta rất vui vì Hoắc Cửu Tâm có thể nói như vậy. Thành Xích Uyên do gia tộc Hoắc Thị bảo vệ, chỉ trung thành với Đế Vương, thời gian tồn tại lâu hơn Bách Lý hoàng thất. Xích Uyên Thành là bình phong che chở thiên nhiên giữa nước Chu Tước và nước Bạch Hổ, cho dù các nước có va chạm và chiến tranh nhưng chỉ cần Hoắc Thị còn tồn tại một ngày thì tuyến biên giới phía Bắc của nước Chu Tước có thể yên ổn một ngày.
Mọi người kinh ngạc, đều bị Hoắc q3uận chúa của thành Xích Uyên thu hút.
Chỉ thấy Hoắc Cửu Tâm tối nay mặc một bộ y phục màu đỏ thẫm, trang phục được cắt xén không hề phức9 tạp, rất đơn giản, không mất đi sự lão luyện.
Nữ tử đứng ở chỗ ngồi, nhướng mắt lên, khí chất ngang ngược, hiên ngang. Nàng ấy là người6 có khí chất oai phong nhất trong những cô gái ở đây, quả nhiên là rất khí khái hào hùng, vừa cất lời nói liền khiến một đám nữ nhân bên cạnh nàn5g không so sánh được.
Tiểu Dạ Dạ lúc nào cũng trêu đùa như vậy. Nàng nhớ Kiêu Dạ chỉ ôm nàng một lần, hơn nữa thân thể hắn không giống loài người, không có mạch máu lưu thông, không có nhiệt độ, không có tim đập nhưng lại có trái tim ấm áp…
- Tỷ võ hôm nay ba người đứng đầu là ai? Trẫm đã nói là sẽ ban thưởng.

Bách Lý Tung Hoành vẫy tay lệnh cho các con của mình lui xuống, bỗng nhớ tới chuyện này nên nói.
Sứ thần tham kiến xong, đến lượt Vương gia nước Chu Tước và Hoàng tử chưa được phong vương, công chúa đã xuất giá và chưa xuất giá cùng với các vị phò mã.
- Được được được, bình thân.
Có thể được gặp nhiều hậu sinh như vậy, Thái hậu rất vui mừng, cũng vơi đi nỗi mất mát đau buồn khi mất đi hai đứa cháu. Nhưng Hoàng hậu nương nương lại không vui, vẻ mặt người tiều tụy, giống như già đi mười tuổi.
Hơn nữa, lời hai vị Vương gia nói há không phải là hàm ý rằng dũng sĩ nước Chu Tước lúc đấu võ ở đại hội chỉ giành được hạng ba, còn thua cả nữ nhân và đại phu ở nông thôn sao? Hoắc Cửu Tâm cũng gián tiếp nâng cao thể diện cho nước Chu Tước.
Những lời đồn đều là tiểu Vương Bạch Vũ nhát gan, hôm nay được gặp, quả nhiên là như vậy.
- Tham kiến phụ hoàng, hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, chúc phụ hoàng, hoàng tổ mẫu, mẫu hậu vạn phúc kim an.
Giọng của thái giám vang lên:
- Truyền ba người đứng đầu đại hội tỉ võ lên yết kiến!
- Dân nữ Thất Quỹ tham kiến Quốc vương nước Chu Tước!
Ý của hắn là tranh giành vị trí thái tử vào lúc này há chẳng phải là lỗ mãng sao? Hoàng Thượng, Hoàng hậu đau xót vì mất con, trong lòng đau đớn khó kiềm chế được, những vị Vương gia này ra mặt cũng thật không đúng lúc.
- Thì ra là vậy.
Lâu Xuân Cầm liên tục gật đầu, cười lộ má lúm đồng tiền tươi như hoa, đôi má ngại ngùng đỏ bừng trông rất đẹp.
- Tạ Quốc chủ!

Tất cả đều làm theo thông lệ, cuối cùng cũng kết thúc. Tiếp theo chính là kịch hay rồi, bỗng Tử Nguyệt thấy hồi hộp, nàng cảm thấy có những ánh nhìn khác nhau chiếu tới. Nàng ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt hết sức bình thường, nhưng ánh mắt đó lấp lánh tình cảm rất quen thuộc. Một cái tên xuất hiện trong đầu nàng!

Tử Nguyệt hít thở chậm lại, nàng nói với Cẩm Dạ, Xuân Cầm:

- Ta có việc phải đi trước, giúp ta chăm nom Mộng Điệp.

- Yên tâm…

Không đợi Xuân Cầm nói hết, giọng nói chói tai của một nữ nhân đã cắt ngang:
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.