• 869

Chương 160: Minh âm gặp diệp đại thúc


Vương quản gia đốt đèn lồng, dẫn Tử Nguyệt về Minh Nguyệt Các, nhưng Tử Nguyệt lại nói:

- Ta muốn ở Trích Tinh Lâu.
- Để ta khóc lần này, chàng ngủ cùng ta một đêm, xin chàng đừng bỏ ta, xin chàng hiểu sự ích kỷ của ta, chờ ngày mai tỉnh lại, ta sẽ trở lại là một người bất khả chiến bại. Ta là Dạ Nguyệt, Tật Phong Dạ Nguyệt!
Nàng rất muốn thấy hắn mở mắt, để nàng có thể lại nhìn tới ánh mắt có một không hai kia, con ngươi mang màu phỉ thúy cực kì đẹp.
Lông của tiểu hồ ly vừa ấm áp lại mềm mại, Tử Nguyệt dùng sức vuốt ve.
- Thất Nguyệt Minh Châu không tìm được, ta phải làm sao bây giờ? Lấy gì để đưa chàng trở về đây? Còn Tử Tịch nữa, hắn cũng cần ở trong Thất Nguyệt Minh Châu tu luyện mới có thể có được nhiều linh khí hơn, không gian Tinh Khuyết không thích hợp tu luyện, không thích hợp để ngủ say...
Diệp Hồng Vũ chớp mắt, hai mắt đều phát sáng lên giống như đã tìm được một hạt giống tốt.
- Nó là huyễn linh sư cấp bảy? Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có tu vi tới mức này, tiền đồ của nó không thể lường được! Không hổ là cháu của Tống Thanh Huy!
Tử Nguyệt đứng ở đình viện Trích Tinh Lâu hóng gió nhìn qua Minh Nguyệt Các. Ngày hôm đó, đêm đó, chàng đã đứng ở chỗ này đợi mình hay sao? Nghĩ đến mình sao? Ký ức đột nhiên trở về, từng chút tràn lên trong lòng.
Ám Phong chạy trốn, Thẩm Tiên Cúc vì hiến tế mà chết, Tô Lạc Vân bị Hiên Viên Quy Minh khống chế, Thất Nguyệt Minh Châu ở trong tay y, mà y cũng đã trở thành chủ nhân của Thất Nguyệt Minh Châu. Mỗi một chuyện xảy ra đều khiến nàng lo sợ mất hồn, không biết nên làm thế nào là đúng.
- Lão nô sợ Vương phi tức cảnh sinh tình...
Tử Nguyệt phẩy tay:
- Ngày mai ta sẽ đi giải quyết chuyện này.
Ánh mắt Vương quản gia sáng lên, vội vàng cung kính khom lưng lên tiếng cảm tạ:
- Tiểu tử này nhìn thì gầy gò yếu ớt, vậy mà còn giết được một con mồi cấp bốn, không gia nhập lính đánh thuê thì thật tiếc!
- Đó là cháu huynh?
- Hạo Thần, nếu chàng nghe thấy thì nhanh tỉnh lại đi, ta sắp điên rồi. Ta và mẫu phi của chàng đều nhớ chàng đến sắp điên... Chàng không thể cứ mãi trong hình dạng tiểu hồ ly, chàng không thể cứ mãi không trưởng thành.
Tử Nguyệt chưa từng lộ ra vẻ mềm yếu trước mặt ai. Nhưng hôm nay không biết tại sao, khi nhìn thấy Hạo Thần, những áp lực, oan ức trong lòng giống như tìm được chỗ để trút xuống, đột nhiên bùng phát.
Trên mặt Diệp Hồng Vũ có ba vết sẹo, hắn hào phóng vỗ vai Tống Thanh Huy, trực tiếp hỏi.
Vừa định nói đến cháu mình thì hắn nghe thấy bên kia vang lên từng tiếng hít thở mạnh.
- Tẩu phu nhân cực khổ rồi! Một chút tiền vàng này là chút lòng của Diệp mỗ.
Tẩu phu nhân từ chối:
Nam nhân khoảng chừng ba mươi tuổi, là người làm chủ trong nhà, người này mặc áo đạo sĩ màu xanh, nhìn xa thì giống tiên nhân, nhìn gần vẫn là tiên nhân. Nói chung nhìn hắn như người có tiên khí. Hắn rất hiếu khách, thường xuyên mời người khác uống rượu.
Cuối cùng có một ngày, trưởng đoàn của đoàn lính đánh thuê Huyết Lang Diệp Hồng Vũ nhận ra người này, giật mình nói:
- Vốn nô tài cũng không muốn làm phiền Vương phi, chỉ là vị Hạc vương gia kia nói, Thần vương phủ của chúng ta nằm trên đoạn đường6 tốt, phủ đệ xa hoa, mà lại bỏ trống đã lâu. Ngài ấy muốn chuyển nơi này thành thiên viện của ngài ấy. Lão nô thật lòng không muốn Thần vương phủ 5này đổi chủ. Vương phi có cách nào không?
Trong mắt Tử Nguyệt lộ ra sự lạnh lùng, nàng đồng ý:
3- Không sao. Đi thôi.
- Vương phi, có chuyện cần nói với người.
Nàng sờ đuôi hồ ly rồi vuốt mạnh.
- Nhiều chuyện như vậy đều cần ta đi làm, ta rất muốn ngủ một giấc thật say, thiếp đi không cần tỉnh lại. Hạo Thần, Hạo Thần... Ta cần chàng, ta cần chàng!
Nhìn thấy quản8 gia chần chừ, Tử Nguyệt hỏi:
- Không được sao?
Tống Thanh Huy thuận miệng tính nói là con trai, nhưng mà Diệp Hồng Vũ biết hắn không có con trai, chỉ có một mình nên ông đổi lại thành cháu trai.
- Cháu huynh đâu? Ta muốn gặp nó!
- Vị này là thê tử của huynh?
Tống Thanh Huy nhìn người đang rót rượu cho mấy nữ tử trong đoàn lính đánh thuê, trong mắt ông lộ ra vẻ dịu dàng, mỉm cười nói:
- Chuyện gì?
Vương quản gia hơi chần chừ, sắc mặt cầu khẩn9 nói:
- Cũng chỉ là uống chút rượu, ăn chút thịt mà thôi. Cũng không cần tiền của ngài.
Diệp Hồng Vũ thấy bà có khuôn mặt thanh tú, mười ngón tay đều mềm mại, có lẽ là thiên kim nhà đại gia, hắn cảm thấy Tống Thanh Huy thật có phúc, có thể lấy được một đại mỹ nhân như vậy. Nếu Tử Nguyệt ở đây thì chắc cũng rất bất ngờ. Người này không phải là Trinh phi nương nương trong cung sao?
Vương quản gia nghe nàng nói thì trong lòng càng cảm kích, Vương gia quả nhiên không nhìn nhầm người.
Minh Nguyệt Các và Trích Tinh Lâu ở rất gần, là đối diện nhau.
- Tống huynh! Sao huynh lại ở đây? Huynh không lo chuyện ở Khâm Thiên Giám sao?
- Có đệ tử tâm đắc nhất của ta quản lý Khâm Thiên Giám, ta yên tâm.
- Tiểu tử này ai vậy? Lợi hại như vậy! Hắn cõng một con sói trên lưng đó.
- Tật Phong Lang! Hình như là cấp bốn!
- Đa tạ Vương phi! Mọi người ở Thần vương phủ đều sẽ cảm kích người!
- Không cần cảm ơn, tuy ta còn chưa gả vào đây nhưng các ngươi vẫn luôn gọi ta là Thần vương phi, ta cũng không muốn Thần vương phủ này biến thành thiên viện của Hạc vương kia.
Ngày hai mươi hai tháng Bảy, buổi trưa.
Phía nam Đế đô, ở ngoại thành chừng ngàn dặm có một ngọn núi là Nam Sơn. Nam Sơn có rừng cây rậm rạp, người ở thưa thớt, động vật hoang dã nhiều, cũng thường xuyên có nhiều huyễn thú qua lại, trong chu vi trăm dặm đều không có thôn xóm nào. Mà Nam Sơn này, ở một chỗ yên tĩnh nào đó lại đột nhiên xuất hiện một ngôi nhà trúc, hình như có người tới ở. Đến Nam Sơn chủ yếu là lính đánh thuê, bọn họ cũng thường tới đó ở nhờ mới biết được bên trong có một gia đình ba người.
Chàng trai mặc áo ngắn bị tiếng cảm thán và ánh mắt kinh ngạc của mọi người vây quanh, hắn ném Tật Phong Lang vào trong sân.
- Mẹ? Con về rồi!
Nàng chưa bao giờ biểu hiện sự yếu đuối quá mức, nhưng trong khoảnh khắc ôm hồ ly, nước mắt của nàng không ngừng rơi xuống, giọt này nối tiếp giọt khác, rơi xuống vầng sáng màu xanh lục, thấm vào trên da và lông hồ ly, đi vào trong da thịt, từng chút từng chút chữa trị gân mạch của hồ ly. Nhưng chuyện này nàng cũng không biết, nàng chỉ biết thứ nàng đang ôm trong lòng là thứ duy nhất giúp nàng chống chọi mọi thứ, là người đàn ông mà nàng có thể dựa vào.
Tử Nguyệt nằm xuống, ôm hồ ly trong tay.
Nàng cảm thấy cô đơn.
Nàng đi vào không gian Tinh Khuyết.
- Thịt này là do ai săn được vậy? Đều là mãnh thú, thậm chí còn có những huyễn thú cấp thấp.
- Là... cháu trai của ta và ta cùng nhau đi săn.
Nàng tới bên cạnh tiểu hồ ly, Tử Nguyệt ôm nó, thật là ấm áp. Nàng vừa ôm vừa nói chuyện:
- Hạo Thần, chàng phải nhanh tỉnh lại, giúp ta, giúp ta đánh hết một đám đầu trâu mặt ngựa này… Ta sắp không chịu được rồi... Cho ta ở đây khóc một lúc.
- Đúng vậy.
Diệp Hồng Vũ đi cùng với năm mươi người trong đoàn ở đây ăn nhờ ở đậu, rất là cảm kích, cũng lên tiếng nói:
Người phụ nữ ngẩn người khi nghe thấy tiếng gọi. Bà vẫn không quen với xưng hô này, một tiếng mẹ thấm vào trong lòng bà. Bà không hề nghĩ rằng mình cũng sẽ được những ngày hạnh phúc như vậy, có chồng và con trai bên cạnh... Tất cả mọi chuyện làm cho bà cảm thấy quá mức tốt đẹp, đẹp tới mức giống như chỉ chớp mắt sẽ biến mất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.