• 869

Chương 170: Tiểu vương hoàn toàn nghe theo mỹ nhân


- Tử Nguyệt công chúa, nàng chọn một đi.

Người lái thuyền thấy vậy, mắt lộ vẻ ngạc nhiên, ngừng công việc trên tay lại, muốn8 xem kết quả thế nào, nàng rốt cuộc là thích chàng trai trông có vẻ quê mùa hay là vị quý tộc ăn vận nổi bật kia?
- Tử Nguyệt nói sao thì nghe theo vậy.
Mái chèo khua trên mặt nước, con thuyền nhỏ đi về phía trước, càng lúc càng gần cái đình. Đột nhiên, Mộng Điệp nắm tay Tử Nguyệt nói:
Úc Kim Ca thấy nàng nãy giờ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn núi nhìn hồ, liền nháy mắt với Lâu Mộng Điệp. Mộng Điệp nghiêng đầu một cái, nhanh chóng hiểu ý hắn, kéo cánh tay Tử Nguyệt nói:
- Nguyệt tỷ tỷ nhìn kìa, đằng kia có một cái đình, chúng ta lên đó đi?
Tay phải lướt qua bên trên một bông sen trắng. Một khắc sau, lúc xoay người trên không trung, trong tay hắn đã cầm hai bông sen trắng.
- Hái được rồi!
Giọng nói vui mừng cất lên.
Hắn đạp nước tới, nhưng trên y phục không dính một vệt nước nào.
Lâu Tử Nguyệt tựa như một dòng suối xanh mát, là một đóa hoa kỳ diệu giữa núi non tươi đẹp này, nếu hái xuống sẽ không đẹp nữa. Nàng đứng dựa vào lan can, nhìn núi xa xăm. Thập Lý Đình, đúng như cái tên của nó, mười dặm đều là cảnh đẹp, mười dặm đều như tranh vẽ, mười dặm đều có đình.
Giản Vu Khanh ngồi lịch lãm trên cái ghế thấp cắn hạt dưa, dù có như vậy cũng không ảnh hưởng chút nào tới khí chất quý tộc của hắn. Hắn nhìn mỹ nhân, trong lòng trở nên thoải mái.
Nàng suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Các ngươi không có ý kiến gì chứ?
- Mộng Điệp đừng sợ, bổn vương sẽ không để bọn họ bắt nạt muội đâu.
- Muội không sợ bọn họ. Điều muội sợ là bọn họ gây phiền toái cho Nguyệt tỷ tỷ!
- Thục Linh công chúa, Khanh vương gia, Úc công tử, trùng hợp vậy? Lên đây ngồi đi.
Ba người bọn họ đứng ở trên thuyền, nghe tiếng gọi của Bách Lý Hề Tề, Giản Vu Khanh nói:
- Không biết Khanh vương khi nào trở về nước?
Bách Lý Hề Tề hỏi.
Bách Lý Hề Tề cũng không trả lời. Nguyên nhân hắn ở lại đây thì mọi người đều biết rõ. Thái tử chưa về, hoàng tử nào cũng có mong muốn làm thái tử.
Lâu Đông Tuyết mặc dù bất mãn với Tử Nguyệt, nhưng hôm qua thấy tình trạng thảm hại của Lâu Hạ Phỉ, lòng vẫn còn sợ hãi, không dám tùy tiện chọc nàng nữa. Hôm nay lại có hai vị Vương gia ở đây, ả lại càng không nói gì. Còn Mộ Dung Trừng Oanh hôm qua bị các trưởng lão của Mộ Dung gia dạy dỗ cho một trận, không cho phép đối địch với Lâu Tử Nguyệt nữa.
Tiếng khen ngợi ngạc nhiên từ miệng tiểu nha đầu cất lên, cô bé quay đầu nhìn về phía tỷ tỷ của mình nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, muội tặng tỷ một bông này.
- Lách cách, lách cách!
Mười đồng tiền vàng rơi vào tro5ng thùng. Người lái thuyền ngạc nhiên trước tốc độ và lựa chọn của nàng và cũng ngưỡng mộ khí chất của nàng. Nàng không giống tất cả các thiên kim tiểu thư mà hắn đã gặp. Nàng độc lập, không phụ thuộc vào bất kỳ người đàn ông nào. Số người hắn đã từng gặp không đến mười vạn thì cũng phải có hàng ngàn, nhưng người con gái như vậy hắn lần đầu tiên thấy.
- Nguyệt tỷ tỷ! Hay chúng ta không lên đó nữa!
- Sao vậy?
- Bọn họ thường xuyên gây phiền cho Nguyệt tỷ tỷ của muội sao?
Giản Vu Khanh hướng ánh mắt ngạc nhiên sang phía Tử Nguyệt. Nàng hẳn không phải là người dễ bị gây phiền toái như vậy chứ?
Mộ Dung Trừng Oanh mắt lấp lánh, tim đập rộn lên. Hôm đó trong lô riêng của trường đấu thú, khi lần đầu tiên ả nhìn thấy hắn đã không thể quên được. Hôm nay gặp lại, trong lòng ả thầm nghĩ, hắn tốt hơn Tề vương kia ngàn vạn lần!
- Ôi! Đẹp quá! Kim Ca ca, huynh hái được hai bông cơ à!
- Muội, muội…
Lâu Mộng Điệp bị lườm nên đột ngột dừng lại. Nguyệt tỷ tỷ không cho nói thì tốt nhất không nên nói. Cô bé cúi đầu xuống, ngón tay siết vạt áo, không nói thêm gì nữa.
Tiếng rung mạnh vang lên, mọi người nhìn ra, không khỏi kinh ngạc. Ngay cả Khanh vương đang tìm kiếm sự hợp tác với Tề vương cũng nhanh chóng nhìn sang.
Úc Kim Ca cả người y phục tím, bay vút vào trong bụi hoa sen. Vạt áo mỏng màu tím nhạt bay trong gió. Hắn nhẹ nhàng đáp xuống giữa hồ. Khi mũi chân chạm xuống mặt nước chỉ tạo ra một vòng gợn sóng, mỗi lần hạ xuống nước đều không để lại dấu vết.
Một đóa sen trắng nổi bật giữa muôn sắc đỏ.
- Rào rào!
Úc Kim Ca mở to hai mắt, nhìn về phía Tử Nguyệt.
Tử Nguyệt đúng lúc nhìn thấy đôi mắt nhìn xuyên thấu tất cả đó, trong lòng kinh ngạc... Hắn đã đoán ra rồi.
Tử Nguyệt và Úc Kim Ca đang trêu đùa Lâu Mộng Điệp. Tất nhiên trong lòng nàng thầm hài lòng với kết quả như vậy. Xem ra trận chiến ngày hôm qua đúng là có tác dụng trấn áp.
- Nguyệt tỷ tỷ, muội muốn lấy bông hoa sen kia, bông màu trắng ấy.
Không chỉ có Lâu Đông Tuyết, ngay cả Tề vương cũng ở đây. Bách Lý Hề Tề, Ngũ hoàng tử nước Chu Tước, mà càng lạ hơn là ngay cả Mộ Dung Trừng Oanh cũng ở đây.
Không biết từ lúc nào, Khanh vương đi tới bên cạnh Tử Nguyệt, nói với Lâu Mộng Điệp:
Giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai, Tử Nguyệt và Úc Kim Ca nhìn nhau. Úc Kim Ca lập tức gật đầu, nhéo mũi tiểu nha đầu, cười hì hì nói:
- Mộng Điệp nha đầu, ta đi hái cho muội đây!
- Tiểu vương hoàn toàn nghe theo mỹ nhân.
Úc Kim Ca cười rạng rỡ, trong mắt có ý khoe khoang với Khanh Vương.
Úc Kim Ca như có điều suy nghĩ. Hắn đã nghe tin đồn Thất tiểu thư của Lâu phủ từ phế vật biến thành thiên tài, cũng xác nhận sự thật nàng đã từng nhập vào người mình, vậy thời gian đó Lâu Tử Nguyệt rốt cuộc là ai? Ở trường đấu thú, nữ nhân trước mặt dùng chính thân mình cứu Lâu Tử Nguyệt rốt cuộc là ai?
Gió thổi tới, sóng vỗ dập dờn, tiếng bọt nước văng lên truyền đến tai. Úc Kim Ca nhắm hai mắt, cảm nhận tất cả tình tiết lúc ấy. Bỗng nhiên một tia sáng lóe lên, tựa như tất cả điều thắc mắc đã được giải đáp!
Giản Vu Khanh không trả lời, mà hỏi ngược lại:
- Tề vương cũng không trở về đất phong của mình sao?
Giản Vu Khanh nhấn mạnh mấy từ:
- Huấn giới đường?
Lâu Mộng Điệp bĩu môi tỏ vẻ không vui, nhưng không lên tiếng.
Tử Nguyệt sững lại một chút. Nàng vừa mải suy nghĩ, không để ý xem trong đình thế nào. Bây giờ nhìn qua mới phát hiện trên đình có người.
- Tề vương, vinh hạnh, vinh hạnh.
Trên đình bát giác, trừ Mộ Dung Trừng Oanh không dẫn theo nha hoàn ra, Lâu Đông Tuyết dẫn theo nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, còn Bách Lý Hề Tề cũng dẫn theo một hộ vệ võ công thâm hậu.
Ai ngờ Tử3 Nguyệt nhún nhẹ chân phải, mũi chân nhẹ nhàng đạp xuống đất. Ngay lập tức, người nhảy vọt lên cao, vượt qua hai người đó, tung bay9 trên không trung như con bướm, vững vàng hạ xuống mũi thuyền, đứng sóng vai cùng người lái thuyền.
- Chủ thuyền, dẫn chún6g ta du ngoạn một vòng Thập Lý Đình. Tiền ta trả trước đây.
Tử Nguyệt nói:
- Được! Chủ thuyền, chúng ta đến chỗ cái đình đó.
- Mộng Điệp!
Tử Nguyệt ngắt lời cô bé, điều này làm Giản Vu Khanh và Úc Kim Ca đều tò mò.
Thuyền bắt đầu chạy.
Giản Vu Khanh ngẩn người, rụt tay lại, vẫn mỉm cười. Hắn lần đầu tiên bị từ chối thẳng thừng, thật đúng là một trải nghiệm kỳ diệu. Nhìn sang Úc Kim Ca cũng đang kinh ngạc như vậy, trong lòng nóng lên, thấy trong mắt nhau toát lên ý muốn truy đuổi con mồi.
Lâu Mộng Điệp hậm hực gật đầu:
- Vâng! Muội đã nhìn thấy mấy lần rồi, trưởng lão của Huấn giới đường thường đổ những tội danh không có chứng cớ cho Nguyệt...
- Hả? Là Kim Ca tặng muội mà, sao ta dám nhận?

- Nguyệt tỷ tỷ, tỷ ngồi xuống đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.