• 869

Chương 175: Huynh muội tô gia tặng quà mừng


Tử Nguyệt hỏi:

- Ngươi đặc biệt qua đây có chuyện gì sao?

- Một là muốn gặp người một lần, quen biết lẫn nhau. H8ai là Lâu lão gia chủ về nhà rồi, đang tìm người khắp nơi. Thuộc hạ biết người ở đây nên đích thân qua đây.
Lâu Trạch Thiên mặc một bộ trường bào màu nâu, bởi vì tu vi thâm hậu nên trông chỉ khoảng bốn mươi mấy tuổi, nhìn chỉ chín chắn hơn Lâu Duy Nghị một chút. Một gương mặt gầy guộc, một đôi mày vững vàng điềm tĩnh như núi, đôi mắt sâu thẳm, bên trong chứa sự mong mỏi sâu sắc, ông đang đợi gì đó.
Tất cả mọi người biết ông ấy đang đợi gì.
- Không được! Ta ở đây đợi! Đợi đến khi con bé trở về mới thôi!
Nhưng một mặt khác, suy cho cùng nàng không phải nguyên chủ, dù nàng có ký ức của nàng ấy nhưng vẫn lo lắng ông sẽ nhận ra được. Suy cho cùng không có ai thật sự thâm nhập được vào trái tim của nguyên chủ. Trên đời này ai cũng có thể nhận nhầm Lâu Tử Nguyệt, duy chỉ có ông nội là không…
Phi Quân Tử như đã nhìn ra được gì đó, tiến lên trước kéo tay nàng nói:
- Đây là chuyện tốt, người đừng lo lắng, ông nội trở về rồi thì về nhà đi. Nếu Vương gia ở đây chắc chắn cũng sẽ nói như vậy.
Tử Nguyệt nh3eo mắt, Lâu lão gia chủ ư?
- Ông nội đã trở lại rồi sao?
Trong lòng Tử Nguyệt lập tức dâng lên vô số cảm xúc, ru9ng động trong lồng ngực. Một mặt nàng khát khao tình thân, nhớ đến ông nội sủng ái nàng, trong lòng liền cảm thấy ấm áp. Nàng cũ6ng mong được trải nghiệm thứ tình cảm này, hơn nữa Thục phi nương nương nói ông đi Đông Hải là vì tìm Cửu Nguyệt minh châu, hôm 5nay trở về có phải đem Cửu Nguyệt minh châu trở về không?
- Được thôi, vậy về nhà đi.
Nhà…
Thần vương phủ dù có tốt cách mấy, cảnh còn người mất, người đó đã không còn ở đây, quá khứ mà nàng lưu luyến sớm đã phó mặc cho dòng nước cuốn trôi. Bây giờ lễ cập kê sắp tới, mà Lâu phủ lại là phía đứng ra tổ chức lễ cập kê lần này, nàng nên về Vọng Thư Các rồi. Nơi có người thân ở mới là nhà.
Đúng vậy, tình cảm của Hạo Thần và Thục phi nương nương tốt đến thế, cũng nhất định hy vọng nàng có được một sự chân tình. Trong lúc đang định nói gì đó, giọng Sở Tranh cắt ngang lời nàng:
- Tiểu thư, xe ngựa của Lâu phủ đã đợi ở bên ngoài rồi, ta dẫn người qua đó nhé?
Tử Nguyệt sửng sốt, thấy hắn cài quạt giấy ở bên hông, làm động tác mời.
- Ông nội, mau vào trong đi, bên ngoài gió lớn.
Một bàn tay khác cũng bị nắm lấy, Lâu Hạ Phỉ - vẫn đang dùng khăn lụa che gương mặt còn chưa khỏi hẳn – cũng muốn chơi trội nịnh nọt lấy lòng ông nội:
- Đúng vậy, ông nội, quản gia đã đi đón người rồi. Tử Nguyệt muội muội sẽ về nhà nhanh thôi, người đi đường mệt mỏi, hay là về phủ trước đi?
Lâu Trạch Thiên cười sang sảng:
- Tiểu tiện nhân đó vẫn chưa chết sao? Ta cũng chưa chết! Có phải lão già ta thăng cấp trước hắn nên hắn sợ, trốn trong nhà không dám ra không? Phái hai tiểu bối các con qua đây chúc mừng, ha ha! Cứ để hắn làm con rùa rụt cổ đi!
Sắc mặt Uyển Thanh Đồng và Uyển Hồng Diệp lập tức trở nên lúng túng, trước mặt nhiều người như vậy, lão gia nói chuyện thật sự không có chút kiêng dè gì. Nếu là người bên cạnh có lẽ đã thầm mắng chết lão gia này rồi, nhưng ai dám chứ? Mọi người đều muốn xem thử vị tân thiếu chủ này ứng phó thế nào.
Chỉ thấy Thanh Đồng cung kính nói:
- Ông nội đang bế quan, không tiện ra ngoài, xin người lượng thứ!
Lâu Trạch Thiên thấy hắn đúng mực, trong lòng thật sự yêu thích:
Người đang nói chuyện trước đây nhận được sự yêu mến của Lâu lão gia, từng được ông cứu mạng nên trong mắt lộ ra vẻ kính trọng sâu sắc.
- Năm ngoái lão gia chính là Huyễn tông đỉnh cấp, bây giờ xem thần sắc này, e là đã đến…
- Huyễn linh tông?
- Nhưng… trước khi trở về, ta giao cho Tư Tịch một nhiệm vụ.
Ngoài cửa Lâu phủ ngựa xe tấp nập, có hơn ba mươi chiếc xe ngựa sang trọng dừng ở đó, còn có rất nhiều xe ngựa bị dồn vào trong con hẻm nhỏ, lần lượt các quý tộc đều ùa về bên này. Bách tính trên phố đều không biết rốt cuộc là thế nào, dừng chân vây xem, ồ, hóa ra là lão gia của Lâu gia trở về rồi.
- Cường giả thứ nhất của nước Chu Tước - Lâu lão gia trở về rồi!
Bỗng nhiên, một nam một nữ bước ra từ trong đám đông, giọng nói đặc biệt trong trẻo, khiến mọi người mắt sáng lên.
- Lâu lão gia, tiểu tử Uyển Thanh Đồng đến chúc mừng người! Chúc mừng người thăng cấp Huyễn linh tông!
Uyển Thanh Đồng nắm tay muội muội tiến lên chúc mừng.
Mọi người suy đoán như vậy, tất cả hít một hơi khí lạnh, chẳng lẽ Lâu lão gia lại đột phá rồi? Lại trở thành một vị cường giả Huyễn linh tông nữa của nước Chu Tước, thậm chí là cả đại lục Huyễn Thải?
Bách tính bên ngoài nhao nhao bàn luận, mà lão gia của Lâu phủ nhân ái khoan dung, nghe thấy rất rõ ràng, nhưng lại chưa từng vì ngôn luận của bách tính mà phẫn nộ.
Lâu Đông Tuyết kéo cánh tay của Lâu Trạch Thiên, thân thiết nói:
Hay cho một đôi nam thanh nữ tú, đáy mắt Lâu Trạch Thiên hiện lên sự hâm mộ và thương yêu.
Đôi tay Uyển Hồng Diệp dâng một hộp gấm lên, mỉm cười nói:
- Ông nội nghe nói người thăng cấp rồi, phái hai huynh muội chúng con tặng đôi ngọc như ý này cho lão gia. Chúc Lâu lão gia chủ mỗi năm đều như ý!
Ông vừa nói vừa đẩy tay của hai cháu gái ra, lập tức khiến sắc mặt của họ hơi thay đổi, dường như không duy trì được nụ cười nữa, hai tỷ đệ đứng bên đường đối diện nhìn thấy cảnh này, liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng không hẹn mà cùng nhếch lên lạnh lùng.
Gia chủ Lâu gia và chủ mẫu vừa rồi còn đang lo tiếp đón những vị khách quý tộc này có điều sơ suất, nhưng lão gia không vào cửa, họ càng không dám vào cửa, đều phải cùng ông ấy đợi Lâu Tử Nguyệt ở cửa.
Đặng Thù và Lâu Duy Nghị đứng ở một bên chào hỏi khách vốn còn đang lo lắng, nghe thấy lão gia nói vậy lập tức kinh ngạc hết thảy, liếc mắt nhìn nhau, họ đều nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt đối phương. Họ không biết Lâu Tử Nguyệt đó rốt cuộc đã chết hay chưa, đã hai ngày không thấy Lâu Ngọ Kình rồi. Nếu chết vào lúc này, vậy thì đúng là trò cười lớn! Dựa theo mức độ cưng chiều đáng sợ mà lão gia dành cho Tử Nguyệt mà nói, chắc chắn ông sẽ tức đến mức giết chết bọn họ!
- Cái gì? Lâu lão gia chủ? Chính là người năm ngoái đi Đông Hải đó sao? Ông ấy trở về rồi?
- Còn không phải sao? Trông lão gia tràn đầy sức sống, không biết bây giờ rốt cuộc là thực lực gì nhỉ?
- Huyễn tông đỉnh cấp! Cường giả tuyệt thế chỉ cách bậc Phá vỡ hư không một bước.
- Ừm, trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy!

Chỉ là chợt hiện lên vẻ nghi ngờ:

- Ồ? Không đúng! Nhị tiểu tử Uyển gia, ca ca con đâu?

Nếu ca ca hắn ở đây, hắn tuyệt đối sẽ cãi lại ông, sao lần này người tặng quà lại là Nhị thiếu gia?

Lần này, tất cả người đến chúc mừng lập tức im lặng nhìn nhau, hóa ra lão gia vẫn không biết chuyện đó sao?

Lâu Trạch Thiên nhạy cảm nhận ra có chuyện xảy ra, nhưng ông lại không biết là chuyện gì, nôn nóng nói:

- Thanh Đồng, con nói sự thật cho ông nội! Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.