Chương 179: Vẫy tay đã tiêu diệt được cả một tòa thành
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1405 chữ
- 2022-02-04 07:31:16
Lâu Hạ Phỉ dưỡng thương suốt ba ngày, mặt của nàng ta vẫn chưa khỏi, chỉ có thể dùng khăn lụa che đi sự xấu xí, nàng ta chần chừ một hồ8i, không cam lòng quỳ rạp trước mặt Tử Nguyệt:
- Tử Nguyệt muội muội, hết thảy đều là ta không tốt, ta không nên mang tâm địa 3hiểm độc, mưu toan đốt Trích Tinh Lâu, xin muội nể tình tỷ muội giữa ta và muội, đừng vì vậy giận lây phụ thân của ta.
Có thể 9nghe được nàng ta nhận sai, đến Hạ Hầu Dịch cũng kinh ngạc vô cùng.
Lâu Trạch Thiên xách cặp lọ này đến trước mặt Tử Nguyệt:
- Tử Nguyệt nha đầu, lọ này con thích không?
Nhận thấy được thái độ thù địch của Mộ Dung Trừng Oanh, trong mắt Lâu Tử Nguyệt lộ ra vẻ lạnh lùng, quả quyết lắc đầu:
- Lọ nhỏ quá, con không thích.
Lâu Trạch Thiên thầm vui vẻ vì cháu gái đứng cùng chiến tuyến với ông, vì vậy nói:
- Cháu gái nhà ta chê quá nhỏ, bảo Mộ Dung gia chủ hôm khác tặng lọ lớn đến đây!
Mọi người đều kinh ngạc. Lâu Hạ Phỉ thiên chi kiều nữ, đối6 tượng Hạc vương muốn liên hôn, tin đồn lúc trước lại là thật! Nàng ta thật sự cùng Hạc vương đi đốt Thần Vương phủ. Cái gan này e là 5không ai có được, đó chính là loại người đến Hoắc quận chúa cũng không sợ!
Sáu đại thế gia, người của Mộ Dung gia không có mặt. Nếu họ nhìn thấy cảnh này, đoán chừng cũng phải cười đến ngất. Hay cho Lâu phủ của ngươi cũng có thời khắc bất lực như vậy, nhưng người có mặt lúc này đều không dám nói chuyện. Huyễn linh tông à, đó chính là người chỉ vẫy tay thôi đã tiêu diệt được cả một tòa thành....
U ám, kìm nén, lạnh lẽo, tĩnh mịch…
Thấy ông ta không chịu cầu xin tha thứ, nước mắt Đặng Thù chảy xuống, khóc từng trận nhìn Tử Nguyệt:
- Tử Nguyệt, ta tận mắt thấy con lớn lên, thấy con từ khi nhỏ xíu lớn thành dáng vẻ này. Cữu mẫu đối với con không phải là tốt nhất nhưng cũng có thể nói là tận tâm tận lực.
Tận tâm tận lực? Tận tâm tận lực đến Lưu Dạ Các mua mạng của nàng?
Đặng Thù khẩn cầu nói:
- Duy Nghị! Chàng nhận sai đi!
Ý của phu nhân, Lâu Duy Nghị hiểu, nhẫn nhịn sẽ có một ngày có thể báo thù trở lại. Bây giờ lão gia tử đã nắm lấy điểm sơ hở, họ chỉ có thể nhịn.
Bách Lý Hề Tề nói:
- Lâu lão gia chủ thích là tốt rồi.
- Lọ Hải Đường?
Sự áp chế như ngọn núi lớn đã tháo dỡ trong chớp mắt, mọi người đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.
- Cám ơn ông nội!
Lâu Hạ Phỉ và Lâu Đông Tuyết cùng nhau nói.
Mọi người nghe thấy tiếng khóc của chủ mẫu, trái tim đột nhiên bị bóp chặt, ả ta khóc thảm như vậy, cả nhà gia chủ đều thảm vậy rồi, sao nàng không hề cảm động?
Màn kịch này khiến mọi người đều thấy rõ bộ mặt thật của người từng là phế vật của Lâu Tử Nguyệt. Cữu cữu và cữu mẫu nàng, phụ thân mẫu thân trên danh nghĩa quỳ trên đất cầu xin nàng tha họ một mạng. Vẻ mặt của nàng từ đầu đến cuối đều là cười chế giễu, lạnh, lạnh đến thấu xương tủy.
Mọi người không hẹn mà cùng cho rằng người nhẫn tâm như vậy nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ. Huống hồ đó là người muốn hủy hoại mình.
- Tạ ơn phụ thân!
Lâu Trạch Thiên nói:
- Phải tạ ơn Tử Nguyệt!
Lâu Duy Nghị nắm chặt nắm tay:
- … Vâng! Cảm ơn… Tử Nguyệt!
Tại sao, mọi thứ này đều là tại sao? Ông ta không biết tại sao chuyện lại diễn biến đến mức này. Bắt đầu từ khi nào mà con bé này đã có thể lật ngược bọn họ?
Nàng hơi liếc nhìn Lâu Duy Nghị, tiếp nhận lời cảm ơn của ông ta.
Ánh mắt đảo qua hơn ba trăm người, từng người họ đều lộ vẻ kiêng dè trong mắt. Tử Nguyệt thầm cười lạnh, họ sợ không phải nàng, mà là ông nội của nàng.
- Tề vương đến…!
- Cha ta cũng đặc biệt chọn một cặp lọ Hải Đường ngàn năm, chúc mừng Lâu lão gia chủ thăng cấp!
Bách Lý Hề Tề và Mộ Dung Trừng Oanh thay nhau ra trận, chia nhau đại diện cho Bách Lý hoàng tộc và Mộ Dung thế gia. Tử Nguyệt phát hiện phản ứng Lâu Trạch Thiên đối đãi hai gia tộc này rất thú vị.
- Xem ra ký ức của Hoàng đế tiểu tử không tệ, còn nhớ được lão bá ta thích uống rượu. Rượu ngàn năm này thấm sâu vào tim ta, thấm sâu vào tim ta rồi!
Lâu Duy Nghị không chịu quỳ, bởi vì ông ta biết một khi đã quỳ, ông ta sẽ thua hết tất cả. Chức vụ của gia chủ không quan trọng, tôn nghiêm của ông ta, vinh dự của ông ta, mọi thứ đều không còn nữa. Mà điều quan trọng nhất là Lâu Như Họa, nó là con của Lâu Như Họa! Đối tượng mà ông ta từ nhỏ đã đố kị, muội muội mà ông ta vĩnh viễn không theo kịp, đứa con đoạt đi mọi sự sủng ái của ông ta!
- Mọi người đều đã nói rồi, Lâu gia chủ, người thì sao?
Giọng Lâu Tử Nguyệt vang lên, vang vọng trên con đường chính một ngàn mét, phá tan đám người. Ánh mắt lạnh như sương hướng thẳng về phía gia chủ Lâu gia, vốn dĩ là nam tử cao cao tại thượng đó.
Cho nên vào lúc Lâu Tử Nguyệt nói giúp họ, mọi người đều kinh ngạc, nàng lại có thể tha cho họ một lần, điều này sao có thể…?
Điều Tử Nguyệt nghĩ trong lòng là khiến họ dễ dàng chết như vậy sẽ không vui. Một chưởng mất mạng thì nhàm chán biết bao! Nàng phải dùng sức mạnh và cách của mình để giải quyết vấn đề. Còn nữa, nàng ở trước mặt mọi người nói giết họ không phải rất máu lạnh sao? Nàng không để ý người khác, nàng chỉ để ý ông nội của nàng.
- Tử Nguyệt cũng đã nói giúp các ngươi rồi! Tạm thời bỏ qua cho các ngươi! Đứng dậy đi!
Không cần biết họ gắng sức dùng hết thảy thủ đoạn, Lâu Trạch Thiên chỉ hỏi một câu:
- Tử Nguyệt, con nói xem làm sao đây?
- Bất luận như thế nào, ông ta cũng là con trai của ông nội, huyết thống không thể chặt đứt. Con cũng tin gia chủ sẽ không làm ra chuyện khiến ông nội đau lòng.
- Mộ Dung tiểu thư đến…!
Tử Nguyệt sửng sốt, tại sao là Tề vương? Ồ đúng rồi, An vương ở Địa cung, Hạc vương bị đánh phế rồi, Hoàng thượng chỉ có thể phái Tề vương qua đây thôi.
- Chúc mừng Lâu lão gia chủ, chúc mừng người thành công thăng cấp Huyễn linh tông, Hoàng thượng lệnh cho ta đưa quà mừng đến.
Lập tức khiến sắc mặt Mộ Dung Trừng Oanh khó xử vô cùng, nàng ta tốt xấu cũng là cháu gái trưởng của Mộ Dung gia, lần đầu tiên tặng quà lại bị trưởng bối làm khó dễ trước mặt mọi người, không chịu được cơn tức này, nhưng không thể chọc giận Lâu lão gia chủ được, nàng ta chỉ có thể lúng ta lúng túng lên tiếng.
Bách Lý Hề Tề lại nhìn chăm chú tình cảnh bi thảm của nhà Lâu gia chủ bên đó. Vừa rồi ầm ầm, hắn không tiến vào cùng với Mộ Dung Trừng Oanh xem ra quả nhiên là sáng suốt.
Sáu đại thế gia Lâu, Tô, Uyển, Hạ Hầu, Bách Lý và Mộ Dung đều tề tựu ở đây. Bất luận trong lòng mọi người chứa đựng điều gì thì đều duy trì hòa khí ở ngoài mặt. Sáu đại thế gia tranh đấu không ngừng, nhưng cũng chính vì bọn họ là anh em ruột thịt mới giữ vững được mạch máu của nước Chu Tước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.