Chương 182: Vậy là, úc kim ca...
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1476 chữ
- 2022-02-04 07:31:12
- Dạ, nô tỳ sẽ đi nói với tiểu thư Hạ Phỉ.
Chờ Thúy Lan đi khỏi, trong mắt Lâu lão gia lóe tinh quang, hỏi:
- Ngủ đi, ta không ồn ào làm phiền ngươi nữa. Ngủ đủ rồi ngươi mới có thể trưởng thành.
- Hạo Thần, chờ ta, ta nhất định sẽ cứu được chàng!
- Khanh vương, Kim Ca.
Kim Ca khẽ gật đầu với nàng.
- Được! Chúng ta đi Túy Tiên lâu!
Tử Nguyệt không biết nàng nói như vậy sẽ làm thay đổi hành trình của bao nhiêu người.
Vì có ông nội ở đây, cho nên mọi người đều rất khép nép.
Đối diện là...
Mà muốn đợi Kiêu Dạ tỉnh lại thì nhất định phải đợi Bách Lý Kỳ An đem Cửu Tiết vương trượng đến, để nàng đích thân hỏi kiếm linh kia, rốt cuộc Kiêu Dạ nhà nàng bị làm sao.
Cho nên, tất cả phải chờ tin của Bách Lý Kỳ An!
Tử Nguyệt liền giật mình, rốt cuộc cảm nhận của Huyễn Linh tông m6ạnh bao nhiêu? Thế chẳng phải bất kỳ lời nói dối nào cũng không gạt được ông sao?
- Buổi trưa đi tửu lầu ăn cơm? Có 5thể đổi địa điểm khác không ạ?
Tô Tử Hy lúng túng, Lâu lão gia này quan tâm hôn sự của hắn làm gì? Ông nội cho hắn tới dùng cơm, không phải là dùng cơm sao? Hắn len lén liếc nhìn Uyển Thanh Đồng cũng bị ông nội đuổi tới đây giống mình, tâm tư phức tạp.
- Con còn nhỏ, hôn sự do trưởng bối trong nhà làm chủ ạ.
3- Sao ông nội nhận ra được?
- Khi con vừa nhìn thấy nha hoàn đó, hơi thở không ổn định. Mặc dù người có tu vi bình 9thường không nhìn ra, nhưng không qua được mắt ta!
Tử Nguyệt liếc mắt sang bên trái.
- Uyển công tử, Tô công tử.
Lâu Cẩm Dạ đỏ mặt, cúi đầu thì thầm bên tai nàng:
- Ông nội nói muốn thay ngươi xem xét đối tượng.
Khóe miệng Tử Nguyệt hơi giật giật. Chuyện gì với chuyện gì thế này? Ông nội làm thế là gán ghép lung tung.
- Tô gia tiểu tử, ngươi có hôn phối chưa?
- Mọi người đều ở đây à? Ta đến muộn, ngại quá.
Lúng túng, vô cùng lúng túng. Nàng lia mắt một vòng, ở đây chỉ có nàng là con gái. Chuyện này là sao? Tử Nguyệt theo ánh mắt ra hiệu của ông nội, ngồi giữa Cẩm Dạ và ông nội.
Lâu Trạch Thiên hơi biến sắc mặt. Ông chợt phát hiện, thật ra thì Thanh Đồng cũng rất tốt. Trước kia ông thấy Túc Phi tốt, nhưng hắn tính tình nóng nảy, lại lỗ mãng. Bây giờ nhìn Thanh Đồng, càng nhìn càng thích, ừ... Lại liếc mắt nhìn Tử Hy, tướng mạo sáng sủa, tuấn tú lại có tri thức, hiểu lễ nghĩa, lại biết tiến thoái...
- Đừng ngồi ngẩn ra thế, ăn cơm đi, ăn cơm đi. Con cũng ăn đi, chẳng lẽ cơm này không ngon sao?
Tô Tử Hy lắc đầu nói:
- Chưa có ạ.
- Tử Nguyệt chủ nhân, đây là đồ tốt đấy! Ta cảm thấy mùi lửa rất nồng đậm, rất giống thuộc tính của chủ nhân, có thể thử xem!
- Ừ...
- Túy Tiên lâu.
Nơi đó là cứ điểm của Lưu Dạ các, mặc dù dưới lòng đất đã bị chấn động không còn hình dạng gì nữa, nhưng dù sao vẫn có thể khôi phục chứ?
Tử Nguyệt ra khỏi không gian Tinh Khuyết mới phát hiện, rốt cuộc nàng quan tâm Bách Lý Hạo Thần nhiều thế nào... Nàng rõ ràng có thể cho hắn ăn quả phù tang, nhưng lại sợ xảy ra chuyện nên mới nhẫn nhịn chưa dùng đến... Bởi vì nàng quan tâm cho nên mới hốt hoảng, cho nên mới nhát gan. Đây là tình yêu sao? Nàng không rõ.
Tử Nguyệt gạt những chuyện này sang một bên, bước vào ánh sáng. Ánh mặt trời tháng Bảy nóng như lửa đốt chiếu lên người nàng, bỗng nhiên không thấy nắng gắt trên đầu nữa, mà xuất hiện một cái dù.
- Lâu lão gia tử, con là Úc Kim Ca, đến từ thôn Hoa Khê, trấn Thời Bích, nước Bạch Hổ, chưa hôn phối, nhà chỉ có hai người là con và ông nội. Lần này con đến nước Chu Tước với danh nghĩa là thầy trị bệnh chính của sứ đoàn nước Bạch Hổ. Từ ngày gặp Tử Nguyệt, con liền sinh lòng ái mộ, bái phục tài hoa và khí chất của nàng. Con muốn cưới nàng làm vợ, thương yêu nàng cả cuộc đời. Xin Lâu lão gia tử tác thành!
Nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
- Con muốn đi đâu thì chúng ta đi đó!
Còn những người mà ông mời, ông sẽ thông báo cho bọn họ đổi địa điểm, không có gì khó cả.
Lâu lão gia hứng thú, nói vẻ quan tâm:
- Ngươi cũng lớn rồi, ông nội ngươi không nói với ngươi về chuyện hôn sự sao?
Ừ, cảm giác thật quen thuộc. Hôm đó ở mộ của Túc Phi, trời mưa to, Bách Lý Hạo Thần cũng che dù cho nàng. Cây dù đó đang ở đâu? Có lẽ đang nằm ở Thần vương phủ?
Khi nàng thấy những người mà Lâu lão gia mời tới, liền trợn tròn mắt... Hóa ra ông nội không chỉ mời mình nàng, mà còn gọi nhiều người nữa tới?
Còn về Cửu Nguyệt Minh Châu, nàng đã mất Thất Nguyệt Minh Châu một lần, lần này tuyệt đối, tuyệt đối không để mất! Nàng đem Hạo Thần và Tử Tịch đặt vào bên trong Cửu Nguyệt Minh Châu, thấy hai bọn họ ngủ ngon hơn trước rất nhiều thì mới yên tâm.
Tử Nguyệt tựa vào Kỳ Lân, vừa vuốt ve đầu Kỳ Lân, vừa nói đầy hi vọng:
8- Nha đầu, hình như con không thích nha hoàn đó lắm?
Tử Nguyệt tiến lại gần, mắt liếc một vòng, tò mò hỏi:
- Tử Tịch, mau tỉnh lại đi, Mộng Điệp đang chờ ngươi đó.
Giọng nói tựa như mê sảng, như đánh thức người đang ngủ say. Cả người nó co quắp lại. Tử Nguyệt kinh ngạc, nhưng phát hiện nó lại ngủ tiếp.
- Nếu như Tử Nguyệt chủ nhân lo lắng, có thể chờ Kiêu Dạ đại ca tỉnh dậy rồi hỏi hắn.
- Ừ, ừ! Đúng vậy! Chúng ta chờ Kiêu Dạ tỉnh lại!
- Hả? Tửu lâu ở phía nam thành đó à?
Trong mắt Lâu Trạch Thiên thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
- Cẩm Dạ, chuyện này là sao?
Tử Nguyệt lén liếc mắt nhìn Lâu Cẩm Dạ - huynh trưởng trên danh nghĩa của nàng, khẽ giọng hỏi hắn.
- Chưa ạ. Huynh trưởng con mới vừa qua đời, không nói tới chuyện lập gia đình.
Câu trả lời của Uyển Thanh Đồng trực tiếp chặn họng Lâu Trạch Thiên. Tử Nguyệt âm thầm khen ngợi.
Lâu Trạch Thiên gật đầu một cái, tiếp tục hỏi:
- Uyển Nhị tiểu tử, ngươi thì sao? Đã thành thân chưa?
Tử Nguyệt nhìn sau, hóa ra Phi Quân Tử che dù cho nàng.
- Các chủ, đi thôi, lão gia chủ đang chờ ở bên ngoài.
Không gian Tinh Khuyết.
Tử Nguyệt ném quả phù tang ra.
Khi mọi người ở đây đang khổ sở chịu đựng bữa cơm, bỗng nhiên một âm thanh vang lên, mang tới một làn gió sơn dã mát mẽ làm mắt Lâu Trạch Thiên sáng lên.
Người đó mặc cẩm bào màu tím, bên hông treo một quả hồ lô ngọc khẽ đong đưa, chậm rãi đứng lên, hai tay chắp lại, vui vẻ thản nhiên nói:
Tiểu hồ ly nói thế, khiến Tử Nguyệt trong lòng thanh thản. Nhưng nàng đến bên Hạo Thần, thấy thiên hồ do chàng biến thành vẫn đang ngủ say như chết, tim nàng đau rỉ máu.
Nàng hoảng sợ:
- Bích Ngọc, mau nhìn xem quả phù tang này có giúp chủ nhân ngươi tỉnh lại không?
Tiểu hồ ly đảo đôi mắt xanh. Một đôi móng vuốt nhỏ ôm lấy quả màu đỏ, đột nhiên mắt sáng lên như mắt chó sói, nước miếng chảy ròng, xúc động nói:
- Nhỡ không được thì sao? Nhỡ chàng ăn vào cũng nổ chết thì làm thế nào? Linh lực vạn năm đi vào...
Trong lúc nàng đang rối bời, Bích Ngọc cất lời nhắc nhở nàng:
- Xin chào Lâu Thất tiểu thư.
Hai người cùng nói.
Mọi người yên lặng, bắt đầu ăn cơm...
Tử Nguyệt cả bữa chỉ cúi đầu ăn cơm, yên tĩnh đến đáng sợ. Lâu Trạch Thiên không yên lòng, không biết cháu gái thích người nào. Nhưng theo như suy đoán của Lâu Cẩm Dạ thì bốn vị này và An vương là thân cận với con bé nhất. Ông muốn xem thử, ai ngờ con bé lại không thích ai.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.