Chương 197: Phòng số 376
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1487 chữ
- 2022-02-04 07:31:41
- Quân Tử, đừng lo lắng, có Bất Ngôn ở đó. Cho dù gia tộc nào có được bọn họ cũng sẽ không để bọn họ chết. Chúng ta phải tin tư8ởng bọn họ có thể tự mình thoát được. Trước đây có những nhiệm vụ còn gian khổ gấp mười lần mà họ vẫn có thể thoát được mà, lầ3n này chắc chắn cũng sẽ thế!
Với sự cổ vũ và an ủi của các chủ, Phi Quân Tử gật đầu:
- Ừ!
Nói tới gần cuối giống như đang muốn hét lên.
- Tư Tịch cũng đi vào theo hắn, vừa rồi nhất định là có chuyện khẩn cấp. Cũng may có Bất Ngôn nhắc nhở. Nếu không chúng ta cũng sẽ như đám người ngoài kia, đứng ngây người đợi trước cửa mộ rồi! Quân Tử, ngươi đừng trách hắn nữa.
Lời của Tử Nguyệt khiến Phi Quân Tử bình tĩnh lại, quả thật nếu không có Bất Ngôn nhắc nhở bọn họ thu lại huyền lực và chân khí rồi đi thẳng vào thì chưa chắc có thể phá trận nhanh như vậy.
Giọng nói quái đản đột nhiên vang lên khiến mọi người giật mình.
Sau khi im lặng được một lúc thì Tử Nguyệt lạnh lùng lên tiếng hỏi.
- Ngươi là ai?
- Nếu như chỗ này là nhà ta thì tốt biết bao!
Phi Quân Tử đột nhiên thốt lên một câu cảm thán.
Ba người còn lại lúc này mới phản ứng mà nhìn khắp nơi, đưa mắt nhìn xa thì vô cùng kinh ngạc.
- Hoắc trưởng lão nói đúng.
- Đến đây đi!
Khi bọn họ còn đứng ở cửa Thần Mộ lo lắng thảo luận làm sao phá rạch trời thì không ai nhìn thấy một luồng ánh sáng tím lướt qua chân trời, một vệt pháo hoa sáng chói đột nhiên xuất hiện trong cửa huyệt.
Hoắc Cửu Tâm không ngờ mình cũng bị Đại trưởng lão mắng. Nàng le lưỡi với Bách Lý Kỳ An. Hắn chỉ lắc đầu nhìn nàng, cười cưng chiều. Sau đó, hắn lại nhìn sang cửa Thần Mộ, nhóm người của nàng đã tới, tại sao phải gấp gáp như vậy? Không hề giống phong cách của nàng ấy.
Lại nói tới bên phía Lâu Tử Nguyệt, cửa mộ cao bằng nửa người bị dây leo màu xanh lục bích quấn quanh, bên trong chiếu ra ánh sáng chín màu, hấp dẫn ánh mắt tìm kiếm của mọi người.
Mà trước mộ một mét lại xuất hiện một rãnh trời. Người thường không thể nào bước qua rãnh trời này, bởi vì bên trong có một vòng xoáy đen, lông hồng không nổi, ném đá tảng vào thì bị ép vỡ thành từng mảnh; đá kim cương ném vào thì bị nghiền thành bột.
- Cửu Tâm, người kia là người bạn mà con nói?
Cửu Tâm ngạc nhiên nhìn theo tầm mắt của Đại trưởng lão, chỉ thấy hai cái bóng lướt qua đoàn người, mà bóng dáng đó chỉ có thể là Lâu Tử Nguyệt.
- Là nàng! Đại trưởng lão, chính là nàng!
Tuy bọn họ đều là Huyễn tông cao cấp nhưng Hoắc Dục Sinh đã đạt đến giới hạn của Huyễn tông cao cấp từ lâu, bất cứ lúc nào cũng có thể thăng cấp thành Huyễn linh tông, cấp bậc không giống nhau, đẳng cấp có thể đè chết người.
Hoắc Dục Sinh vừa lên tiếng thì tất cả mọi người đều cung kính lắng nghe.
- Đây là ảo giác, kết hợp sức lực của bốn người chúng ta, triển khai huyền lực mạnh nhất xem thử có thể phá không.
Đá vụn rơi vào tấm ngọc tạo ra âm thanh
Ầm ầm
.
Không thể trụ nổi... Không, tuyệt đối không được. Phải sống! Tử Nguyệt lại ép bản thân tỏa chân khí, Lưu Nguyệt Ngọc Bàn phát ra ánh sáng tím dịu dàng, độ sáng của tấm màn lại tăng lên.
Sau nửa khắc, tất cả yên tĩnh lại, chân cũng chạm xuống đất. Bốn người họ thở phào nhẹ nhõm. Tuy mọi người không lên tiếng nhưng cảm kích hành động ban nãy của Tử Nguyệt.
- Ừ... Bây giờ cũng có chỉ cách chờ thôi.
Đại trưởng lão của Hoắc gia Hoắc Dục Sinh đã gần trăm tuổi nhưng bề ngoài chỉ chừng năm mươi tuổi. Ông ta mặc đạo bào màu đen, lúc ông ta xuất hiện thì xung quanh đều lặng ngắt như tờ, tùy ý để lộ khí thế đã có thể khiến một đám người lo sợ.
Mà các trưởng lão của ba gia tộc lớn cũng phải cung kính gật đầu chào hỏi Hoắc Dục Sinh.
- Lưu Nguyệt Ngọc Bàn!
Song thích xoay tròn tạo ra một tấm ngọc cực lớn che trên đầu. Tiếp theo đó, một màn sáng từ khối ngọc chiếu xuống bảo vệ bốn người.
Vẫn đang rơi xuống...
- Nắm tay ta9, đi theo ta!
Tử Nguyệt nắm chặt tay Phi Quân Tử, sau đó khởi động thức thứ ba của Kinh Thiên Quyết, Lăng Hư Ngự Pho6ng, tăng tốc!
Đám người như sông Hoàng Hà gào thét cuồn cuộn bị trận gió thổi bay chéo áo. Họ không biết đã có hai mỹ 5nhân tuyệt sắc lướt qua giữa họ. Nhưng đôi mắt sắc bén của trưởng lão Hoắc gia đột nhiên phát sáng:
Diệu Bất Ngôn bị ép đến góc tường, nhưng còn dám tranh cãi bất bình:
- Truyền ảnh châu cũng không phải vạn năng, nếu ta biết trận pháp bên ngoài sẽ hạn chế công hiệu của truyền ảnh châu, ta tuyệt đối không đi vào!
- Vậy lúc nãy chúng ta ở cửa Thần Mộ nhận được tin tức của các người là sao?
Đá vụn, gió gào, thổi tung quần áo, cắt vào da thịt, Diệu Bất Ngôn hét lên:
- Theo suy đoán của ta, chúng ta phải xuyên qua kết giới! Bĩnh tĩnh! Vào lúc không ổn định nhất! Bình tĩnh!
Sức mạnh to lớn, bên trái thì xé, bên phải thì kéo, ngay lúc gần như không chịu đựng được thì Tử Nguyệt lấy Lưu Sương Nguyệt Phách Thích ra.
Trưởng lão của ba gia tộc lớn là Triệu gia, Giang gia, Trịnh gia đứng ở phía đầu, khẽ bàn luận về cách đi qua chỗ này, không khí rất là nặng nề nghiêm túc.
Ánh sáng kì lạ chín màu đó còn đang ở trước mắt, kho báu thì còn cách rất xa, sự dũng cảm để mạo hiểm là thứ không thể thiếu được.
- Chờ trưởng lão Hoắc gia tới xem ông ấy có cách gì không.
Trong hành lang tối tăm và ẩm ướt, ánh lửa yếu ớt soi sáng đường đi.
Phi Quân Tử vào được trong mộ cũng không vui vẻ gì, ngược lại đến trước mặt Diệu Bất Ngôn, lạnh lùng trách móc ép hắn lui về sau từng bước:
- Diệu Bất Ngôn, ta còn tưởng ngươi bị gia tộc khác bắt rồi! Không nghĩ tới ngươi đã tự vào được! Hại chúng ta lo lắng suông!
Dưới chân trống rỗng, trời đất quay cuồng, đá vụn bị cuốn đi, bốn người vẫn tiếp tục rơi.
Gió lớn thổi vù vù bên tai.
Tư Tịch bảo vệ Phi Quân Tử, Tử Nguyệt lại kéo Diệu Bất Ngôn ở gần mình nhất.
Đây là một gian phòng cổ kính của một cô gái, so với Vọng Thư các thì nó hơn mấy phần cổ điển trang nhã, thua phần xinh đẹp.
Đột nhiên mọi người cảm nhận được dao động trong không khí, lập tức lấy vũ khí ra, vào tư thế chuẩn bị.
- Chúc mừng các ngươi đã phá giải được trận pháp để vào phòng 376, là người đầu tiên bước vào Thần Mộ, ta có lễ vật cho các ngươi, ở trong căn phòng này, các ngươi có thời gian một nén nhang tìm ra nó, nếu không... Thần chết sẽ đến!
- Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên.
Đại trưởng lão nhìn những đệ tử mà mình đưa theo, vẻ mặt buồn bã.
- Người nào người nấy đều là kẻ vô dụng, nói các ngươi đó, đi theo ta!
Chỉ trong mấy giây yên tĩnh, đã đột ngột phát sinh biến đổi bất thường.
Mọi người nghe được tiếng
Lạch cạch!
vang lên trong không khí, tiếp theo là giọng nói căng thẳng của Diệu Bất Ngôn:
- Ta vừa nhấn vào cơ quan! Cẩn thận!
Quân Tử lạnh lùng lên tiếng hỏi.
Diệu Bất Ngôn giơ hai tay lên, tỏ ý đầu hàng, tay liên tục đào bùn trong rãnh lên, dường như làm vậy là có thể ngăn cản câu hỏi của Phi Quân Tử:
- Bởi vì khoảng cách gần, tuy có trận pháp ngăn cản nhưng truyền ảnh châu vẫn có thể truyền được. Phi Quân Tử, những thứ này ta cũng đã nói với ngươi rất nhiều lần!
- Chờ các ngươi vào được phòng phía dưới, bản tọa sẽ nói cho ngươi biết ta là ai.
Tử Nguyệt thăm dò hỏi:
- Chu Ảnh?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.