Chương 202: Tu luyện thân bất tử
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1581 chữ
- 2022-02-06 11:21:23
Không riêng gì Diệu Bất Ngôn, ngay cả Phi Quân Tử cũng lấy làm kinh ngạc.
Còn Tư Tịch chậm rãi thu hồi ánh mắt đa8ng nhìn vào tảng đá lớn, nói với hai người bên cạnh:
- Nếu không cách nào thuần phục thanh kiếm này, người cũng 3sẽ bị kiếm linh nuốt hết, trở thành chất dinh dưỡng cho nó.
Gió thổi tung hắc bào, kêu vù vù.
Hai tay cầm lấy chuôi kiếm, ánh mắt sắc bén, dùng sức rút ra!
Khi hai tay của hắn chạm vào thanh kiếm, ánh mắt dần dần sắc bén, sát ý vô tận trào dâng, trong nháy mắt, từ cánh tay tràn vào tim, vọt vào nguyên hải, theo xương sống thẳng tới não.
Nhưng giọng nói lại không ngang tàng nữa mà chỉ còn lại sự ân cần dặn dò ...
- Thanh kiếm Phá Diệt này đại diện sự giết chóc, là chiến lợi phẩm mà bổn tọa đoạt được từ thi thể một tên tướng quân. Hắn đam mê giết chóc, đặt tên kiếm là Phá Diệt. Bổn tọa không hy vọng ngươi cũng trở thành cỗ máy giết người. Hy vọng ngươi có thể sử dụng nó thật tốt để chứng minh đại đạo!
Tử Nguyệt liếc mắt nhìn lai lịch của kiếm Phá Diệt, trong bụng thầm nghĩ, chủ nhân của Chu Ảnh giỏi thật, bảo vật của hắn hầu như đều là binh khí, các loại binh khí nàng chưa từng thấy. Mà chủ nhân của Chu Ảnh cũng giống nàng, thích cất giữ đồ bên trong không gian kiếm linh, cho nên Chu Ảnh mới cất giữ nhiều bảo bối tốt như vậy.
Vì vậy, Tử Nguyệt mềm lòng, vẫy tay, đưa hắn vào căn phòng tiếp theo.
- Bách Lý Hề Tề, ngươi thắng rồi, hãy cho ta xem ngươi có thể làm được đến đâu.
Tử Nguyệt lẩm bẩm.
- Ngươi đang làm gì? Ta không cho ngươi động vào đồ của ta!
Tử Nguyệt không hề tỉnh ngộ về việc đã lấy trộm bảo vật của người khác:
- Cái này chơi hay lắm, như là xếp hình vậy, có thể xếp các hình khác nhau vào một chỗ, Chu Ảnh ngươi làm sao nghĩ ra trò chơi thú vị như vậy?
Phi Quân Tử sắc mặt căng thẳ6ng.
- Năm phần.
Phi Quân Tử nghe vậy sửng sốt, liền nói:
- Cầm lấy, đưa cho em gái hắn.
Thật hào phóng... Nào ngờ, Chu Ảnh đã nghĩ thông.
Thời gian ba ngày, đủ cho hắn nghĩ thông.
Nếu là bảo bối tốt, vậy thì phải tặng cho người mình thích.
- Trạm dừng kế tiếp, căn phòng số 5498, thác nước chết chóc!
- Thác nước chết chóc! Cái tên này nghe không được hay cho lắm!
- Thần khí Càn Khôn Âm Dương phiến kia là ngươi cho hắn đúng không? Ngươi giải thích thế nào?
Chu Ảnh ngẩn người, liền nói:
- Cái quạt đó có duyên với hắn. Nếu chủ nhân ta còn, cũng sẽ đem cái quạt tặng cho hắn.
Diệu Bất Ngôn hít một hơi lạnh:
- Xì! Ta khô9ng làm đâu! Các ngươi tới đi!
- Tư Tịch, ngươi có chắc chắn làm được không?
Tử Nguyệt sờ mũi một cái, nàng tuyệt đối không nói cho bọn hắn biết.
Nàng kéo tường lửa lại gần, tìm đầu nguồn của thác nước chết chóc. Giống như kiếm Phá Diệt, nàng ném một thần khí tên là kiếm Phi Bộc vào đầu nguồn thác nước... Đó là một cái giếng... Hy vọng bọn họ có thể tìm được. Sở thích đùa ác của Chu Ảnh thật kỳ lạ.
Lại chuyển đến căn phòng số 9870, căn phòng của Bách Lý Hề Tề và đệ tử Giang gia.
- Hắn có một em gái.
Keng!
Một thanh trường kiếm lạnh toát ra khỏi vỏ, Chu Ảnh ném kiếm cho Tử Nguyệt.
- Phá diệt! A!
- Keng!
Ánh sáng lạnh xé rách bầu trời hoàng hôn. Sát ý vô biên vô tận, ảnh hưởng đến tất cả xung quanh. Những gì thấy được đều bị chấn động bởi kiếm khí của kiếm Phá Diệt.
Bách Lý Hề Tề trong nửa giờ bố trí mấy trận pháp kiểu bạo phá ở trên núi tuyết, dụ bọn đệ tử Giang gia không biết nhiệm vụ là gì vào miệng núi tuyết. Khi thời cơ đã chín muồi, phá cho tuyết lở, vùi hơn một nửa đệ tử Giang gia trong núi tuyết.
- Ta thắng rồi, mau cho ta ra ngoài!
Hắn điên cuồng kêu to, chạy như điên.
- Đạo lý phá diệt là ở chỗ không phá không diệt, tu luyện thân bất tử!
- Xin hãy gọi tên của ta, tháo gông xiềng cho ta!
- Phá, diệt!
Diệu Bất Ngôn sợ đến mức mặt trắng bệch. Phi Quân Tử nói:
- Nhiều lời! Chưa tìm được Các chủ, ngươi còn dám nói!
- Ùng ùng... Ùng ùng...
- Lại đổ sụp nữa! Càn Khôn Âm Dương phiến! Đi!
Diệu Bất Ngôn bỗng nhiên nói.
- Keng keng keng!
- Ngươi còn chắc chắn hơn ta, ngươi đi 5đi!
Tư Tịch có một dự cảm, thanh kiếm này được chuẩn bị cho hắn. Mặc dù loại dự cảm này không có bất kỳ lý do nào, nhưng hắn cho là như vậy. Sau đó, suy đoán của hắn cũng được chứng thực ở chỗ các chủ.
Tư Tịch sải bước tiến lên, đi tới bên tảng đá lớn.
Tử Nguyệt nói:
- Phá Diệt và Phi Bộc cũng có duyên với hai người bọn họ, ngươi không thể bên nặng bên nhẹ.
- Không... Không đúng!
Nhị trưởng lão Giang gia đuổi theo sau lưng đánh ra một quả cầu huyền lực màu đen. Một cú đánh toàn lực của Huyễn tông cao cấp nhắm thẳng vào Bách Lý Hề Tề.
Lúc này, Tử Nguyệt ngẩn người.
Nàng có muốn cứu Bách Lý Hề Tề hay không? Để cho hắn chết ở đây cũng tốt, sẽ không có người biết là do nàng làm. Nhưng ở một phương diện khác, nàng là người lập ra quy tắc, phải giữ chữ tín. Hơn nữa, hắn chưa từng làm chuyện gì hại nàng.
- May có bản đồ, nếu không chết cũng không tìm được cửa ra!
Diệu Bất Ngôn trách thầm:
- Đừng để cho ta bắt được kẻ bày trận, nếu không ta xé xác hắn!
Ngày thứ ba, Chu Ảnh ngừng truyền linh lực, nói với Tử Nguyệt:
- Ngủ thêm ba giờ nữa là hắn có thể tỉnh lại.
Bỗng nhiên, giọng nói của hắn trở nên lạnh lẽo, mắt nhìn nàng chằm chằm:
Cây quạt bay ra chín mảnh lá bạc, dùng để phòng ngự, ngăn chặn đá lớn xung quanh lăn xuống, tiếng lá bạc và đá va chạm với nhau không ngừng vang lên.
Sau khi rơi xuống đất, ba người lưng tựa lưng mắt nhìn bốn phía. Tư Tịch vẫn chưa khống chế tốt thanh kiếm Phá Diệt, vẫn trong giai đoạn thích nghi. Phi Quân Tử lấy bản đồ ra, bình tĩnh phân tích:
- Dựa theo bản đồ, chỉ cần tìm được đầu nguồn thác nước là chúng ta có thể ra ngoài.
Chỗ này tổng cộng có mười ngàn lẻ tám căn phòng, mà đây là một trong những căn phòng cao cấp nhất, trừ phi có người xông thẳng đến đây, nếu không thì không ai có thể làm phiền đến trò chơi của nàng.
Ngày thứ hai, Tử Nguyệt thấy bọn Tư Tịch cuối cùng đã tìm được kiếm Phi Bộc mà nàng giấu ở trong giếng, lặng lẽ chúc mừng bọn họ.
Bởi vì huyền lực trở lại, đánh thức hỏa tính thiên phú, nước chảy thành sông, Tử Nguyệt nhân tiện lên cấp trở thành Huyễn linh sư cấp bảy.
- Bởi vì nhàm chán.
Chu Ảnh đột nhiên nổi giận.
- Ngươi dám đem kiếm Phá Diệt và kiếm Phi Bộc của chủ nhân ta cho người khác! Ngươi, ngươi đền cho ta!
- Chủ nhân nhà ngươi không có Phá Diệt và Phi Bộc thì sẽ chỉ yêu quý một mình ngươi thôi, ngươi kích động cái gì chứ? Đây là ta đang giúp ngươi.
Sắc mặt Chu Ảnh càng lạnh hơn, nói quả quyết:
- Chủ nhân của ta đã không còn nữa. Đây là những thứ chủ nhân để lại cho ta, không thể cho người khác.
Sát khí lan tràn tới chân của Phi Quân Tử và Diệu Bất Ngôn. Lạnh, lạnh đến tận xương tủy! Hai bọn họ bất chợt cầm lấy tay đối phương, kéo lại gần mình.
Tư Tịch lúc này hoàn toàn khác với trước đây.
Trong lúc bầu không khí đang đặc quánh đến mức cực điểm, giọng nói bọn họ vừa mong đợi vừa sợ hãi lại vang lên.
Tử Nguyệt phát hiện kịch hay đã kết thúc.
Nhưng nàng vẫn không khỏi ngạc nhiên.
Bởi vì nàng một lần nữa bị Bách Lý Hề Tề làm cho kinh động.
Chu Ảnh tựa hồ nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên nói:
- Phá Diệt và Duyên Sinh là kiếm đôi, nếu Phá Diệt đã xuất thế thì Duyên Sinh cũng phải xuất thế...
Tử Nguyệt lập tức nhớ ra:
Năm tháng trôi qua, thời gian vĩnh hằng. Nhiều năm qua như vậy, không phải hắn chưa gặp người có thể khiến hắn thừa nhận, nhưng hắn không buông được chính mình.
Sự xuất hiện của Kiêu Dạ và chủ nhân đương nhiệm khiến hắn phát hiện ra rằng, hắn và Kiêu Dạ đều đã không phải là mình trước đây nữa.
Chủ nhân của Kiêu Dạ có thể chưa chết, nàng ấy có lẽ còn đang chờ hắn về. Nhưng chủ nhân của hắn tất nhiên không ở thế giới này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.