Chương 216: Là kỳ an lừa chúng ta
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1476 chữ
- 2022-02-06 11:21:39
- Ừ, ta biết.
Tử Nguyệt hơi nhíu mày, Uyển gia là gia thần của trường đấu thú, từ trước tới nay đều đã hơn bảy trăm năm rồi. Lam Cơ cũng khô8ng khẩn trương mà nàng đã lên tiếng lo lắng cho Thanh Đồng, dường như có vẻ dư thừa. Chỉ là khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Hồng Diệp thì nàng nhớ3 tới đến Mộng Điệp, không đành lòng.
Lâu Tử Nguyệt chủ động an ủi Hồng Diệp là điều khiến Hoắc Cửu Tâm lau mắt mà nhìn.
Lại đi vào điện chính lần nữa, trên mười tám bậc thang đó có vương tọa. Trước vương tọa vẫn có ba cái hòm cao đến nửa người, mọi người đừng thành một hàng, trên mặt là sự mệt mỏi và nghi ngờ.
- Có lẽ, chúng ta vẫn nên mở cái hòm này ra, giải được bí mật bên trong đó thì mới có thể giải được mật mã thứ nhất. – Bách Lý Kỳ An nói.
Hoắc Cửu Tâm liếc hắn một cái:
- Không! Sao ta có thể yêu ca ca? Ta có người trong lòng.
Linh Lung vung mấy sợ tóc bên tai lên:
- Vậy ta không thể giúp ngươi. Ta chỉ có thể thực hiện một nguyện vọng liên quan tới ái tình.
Ác Linh! Tử Nguyệt trong lòng hơi giật mình: Trên đời này linh phân thành Tiên Linh cùng Ác Linh, trong đó Nguyệt Minh Châu là Tiên Linh, hôm nay, nàng lại nghe tới Ác Linh...
Ai ngờ, Uyển Hồng Diệp như hóa thành một luồn ánh sáng màu hồng, chạy thẳng tới trước cái hòm bên phải. Mọi người đều giật mình nhưng cũng không kịp cản lại thì nàng đã giật đi tờ giấy màu hồng viết hai chữ
Ái tình
.
Mọi người lập tức nghe được tiếng
Lạch cạch
, cái hòm đã mở ra.
- Kỳ An, ngươi lừa chúng ta.
Mọi người lại càng không hiểu nhưng Hoắc Cửu Tâm cũng biết là Bách Lý Kỳ An hơi kì lạ, hung hăng nhìn hắn chằm chằm:
- Huynh nói thật cho ta! Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?
Sau nửa canh giờ, mấy người họ đi dọc hành lang gấp khúc xuyên qua một ao sen, dưới hành lang hoàn toàn là một màu đen, nước sông tỏa ra mùi hôi thối.
- Kỳ An, biểu cảm của huynh sao lạ vậy? – Hoắc Cửu Tâm vô thức hỏi.
Ánh mắt Bách Lý Kỳ An chợt lóe lên, nói:
- Quả nhiên huynh có chuyện không nói cho chúng ta.
Bách Lý Kỳ An do dự một lúc mới nói với mọi người:
- Vừa rồi ta không nói là vì cảm thấy cũng không có tác dụng gì. Kim Qua nói cho ta biết, trong ba cái hòm này phong ấn ba Ác Linh, chúng ta tuyệt đối không thể mở phong ấn ra, một khi mở thì chúng nó sẽ gây họa nhân gian. Các ngươi tuyệt đối đừng động nó!
- Ngươi biết Tuyết Yêu? Nàng ở đâu? Nói cho ta biết chỗ của tiểu tiện nhân đó!
Chúng người thất kinh. Tuyết Yêu là cái gì? Sao Linh Lung lại phản ứng dữ dội như vậy? Sao Lâu Tử Nguyệt lại biết Tuyết Yêu? Hơn nữa sao nàng lại biết Tuyết Yêu có liên quan tới vị tinh linh này?
Lâu Tử Nguyệt cũng không trả lời câu hỏi của Linh Lung, mà lại trực tiếp lật tẩy lời nói dối:
A… Bỗng nhiên, Tử Nguyệt chợt nghĩ ra điều gì, có chút thấu hiểu mà gật đầu, nhìn Bách Lý Kỳ An với ánh mắt đầy ý tứ. Hắn đột ngột cảm thấy sững sờ, sắc mặt mang vẻ trốn tránh.
Quả nhiên... Khóe môi Tử Nguyệt nhếch lên, cả người cũng bình tĩnh lại.
Hồng Diệp trực tiếp hỏi:
- Chúng ta đi đường bên phải thử coi. – Tử Nguyệt đề nghị.
Mọi người cũng không phản đối, nhìn thấy ngã ba thì cũng quẹo bên phải nhưng vẫn không có chút khác biệt gì.
Lúc mọi người lần nước tiến phải chủ điện từ lối bên phải, thì họ cũng đã đi hết cả cổ quật này rồi...
- Không có gì. Chúng ta tiếp tục đi thôi.
Một lúc lâu sau, bọn họ lại vòng trở về.
Trước mặt là điện chính mà lúc đầu đã thấy, lần này bọn họ từ cửa bên trái đi vào trong.
Lúc này, mọi người đều đã hiểu được, ba hòm đó, mở ra hòm nào thì sẽ có được cái đó nhưng nhất định phải trả giá tương đương. Trong nguy hiểm đều có kỳ ngộ.
Mà trí tuệ và thực lực, cũng là những thứ mà con người đều muốn, nếu như mở cả hai hòm này thì sao? Ánh mắt Tư Tịch nhìn chằm chằm vào hai chữ thực lực, mà Diệu Bất Ngôn lại nhìn tới chữ trí tuệ trên giấy đỏ mà thất thần.
- Cái này… – Uyển Hồng Diệp không tin.
- Ta là Linh Lung, là tinh linh bảo vệ cho Huyễn Thải cổ quật, là ngươi giải phóng ta? Ta có thể cho ngươi một nguyện vọng.
Trong mắt mọi người không hẹn mà cùng lộ ra sự kinh ngạc và cảnh giác, âm thầm lấy ra vũ khí, không khí đột nhiên bị kéo căng như giương cung bạt kiếm.
Chỉ có Tử Nguyệt nghi ngờ nhìn Bách Lý Kỳ An, hắn nói là thả ra Ác Linh, nhưng cái người tên Linh Lung này, hơi thở trên thân hoàn toàn giống với Dạ Diên và Ôn Linh Lan, phải là Tiên Linh chứ. Vì sao hắn lại lừa bọn họ?
Dưới ánh mắt căng thẳng của mọi người, một linh thể màu đỏ trong suốt như một làn khói nhẹ lượn lờ bay ra.
Đó là một cô gái có dáng vẻ cực kì xinh đẹp, linh thể của nàng như hư vô, cả người như một làn khói uyển chuyển bay, như mộng ảo.
Từ linh thể trong suốt đó, một vòng sáng ảo ảnh màu đỏ bay tới trước mặt mọi người, nàng, tóc đỏ, mắt đỏ, áo đỏ, trong mắt còn lộ ra sự mê hoặc, giọng nói giống như chuông gió vang lên:
Sau đó, bọn 9họ đi tiếp cũng rất cẩn thận, nhưng nếu gặp lối rẽ thì mọi người đều đi phía bên trái. Bên trong cổ quật, một tòa cung điện lại nối với một cung điệ6n khác, xây dựng tinh xảo, bố trí kì lạ nhưng đều mang phong cách cũ kỹ.
Bên trong không có nhiều kết giới, cũng không có nhiều trận pháp, h5ứng thú của Diệu Bất Ngôn chỉ kéo dài chừng thời gian nửa khắc, sau đó thì nhìn một nơi âm u đầy tử khí thì lại sợ hãi thu người, nếu không phải có Tư Mệnh đi sau lưng thúc giục hắn thì có lẽ hắn đã mệt mỏi nằm xuống rồi.
Ngoại trừ chuyện Uyển Thanh Đồng biến mất một cách kì lạ ban đầu, sau đó, bọn họ cũng không hề gặp chuyện kì lạ gì nữa, nơi này giống như là một khoảng không, bên trong không có cái gì, đừng nói tới chuyện cổ nhân có lưu lại bảo vật gì không.
Lúc Uyển Hồng Diệp còn đang bối rối, trên đại điện lại vang lên giọng nỉ non của Tử Nguyệt:
- Tuyết Yêu...
Tuy chỉ là một câu nhẹ nhàng nhưng ánh mắt mơ màng của Linh Lung ban nãy còn đặt trên người Hồng Diệp ngay lập tức đã nhìn thẳng vào mắt của Tử Nguyệt, giọng nói mê hoặc lại vang lên, mang theo sự kinh ngạc:
Sắc mặt Bách Lý Kỳ An hơi giằng co, lại thấy ai cũng nhìn mình, cuối cùng không kiềm được mà mở hai tay, nhún vai nói:
- Hay là ngươi xuất hiện nói rõ đi.
Người nào? Mọi người kinh ngạc, chẳng lẽ chỗ này còn có người khác sao?
- Yêu? – Hồng Diệp mơ hồ nói. – Đó là ca ca của ta, tất nhiên là ta yêu huynh ấy!
- Muội muội ngốc. – Linh Lung mỉm cười. – Ta nói là tình yêu nam nữ.
Uyển Hồng Diệp liều mạng lắc đầu:
- Nói cho ta biết, ca ca ta ở đâu?
Linh Lung cũng không có biểu hiện ra sát khí mà chỉ dùng ánh mắt mê hoặc nhìn:
- Phàm nhân, ngươi muốn biết ca ca ngươi ở đâu? Ngươi yêu hắn sao?
Đột nhiên, một tia sáng màu vàng lóe lên làm chói mắt mọi người, ánh sáng dần yếu đi thì mọi người mới nhìn được rõ ràng người vừa xuất hiện.
Đó là một người đàn ông uy nghiêm, tóc vàng, mắt vàng, cả người đều khoác áo giáp màu vàng óng, toàn thân tỏa ra sát khí ép người khiến cho người khác cảm giác được sự lạnh lẽo từ trong lòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.