• 869

Chương 231: ĐỒNG Ý HAI ĐIỀU KIỆN CỦA CHU TƯỚC


- Ngươi từng nói, ngươi biết thanh kiếm này, cũng từng nói là ngươi biết ký ức của Kiêu Dạ ở đâu? Chuyện này thật chứ?

-8 Đúng, ta biết. – Chu Tước tiến lên nửa bước, cách Tử Nguyệt càng gần hơn, hắn nhìn nàng đang nắm chặt kiếm Tinh Khuyết trong 3tay, lộ ra một nụ cười hiếm thấy, nói chuyện với thanh kiếm – Kiêu Dạ, ký ức của ngươi ở núi Phàm Nhân ở Cửu Châu, ngươi còn nh9ớ không?
Trước mắt là một con chim cao đến gấp hai lần người lớn, đang vỗ cánh tạo ra từng luồng gió đập tới đất đều thành sóng nhiệt.
Chu Tước toàn thân lửa đỏ, trên đầu nó còn có ba cái lông vũ màu đỏ, mắt phượng sắc bén sâu thẳm, mỏ phượng sắc bén và vuốt phượng, giống như có thể đâm xuyên bất cứ một con thú nào, khiến người ta kinh ngạc nhất là đuôi phượng, lửa đỏ từ đầu dài tới chân, Tử Nguyệt gần như có thể cảm nhận được dưới chân mình cũng dâng lên lửa nóng.
Một tia sáng trắng hiện lên, một con Thiên Hồ toàn thân trắng như tuyết đang nằm trên bãi cỏ xanh, cuộn mình ôm đuôi hồ ly, nhắm chặt hai mắt như đang ngủ.
Nhìn như an bình nhưng thực chất cực kì yếu đuối.
Vừa dứt lời thì lửa nóng cũng dâng lên, Chu Tước hiện ra chân thân.
Trên trời đều bị màu đỏ bao phủ, hơi nóng của lửa cuồn cuộn dâng lên phả vào mặt, nhiều tới mức như muốn tràn ra ngoài.
- Thứ hai, ngươi phải đưa ta, Kiêu Dạ cùng đi tới núi Phàm Nhân Cửu Châu.
Tử Nguyệt lập tức đồng ý:

Đùng!
Một tiếng vang lên.
Tử Nguyệt và Kiêu Dạ đều ngơ ngẩn.
Chu Tước nói cho nàng:
- Nếu ta cứu con Thiên Hồ này tỉnh lại thì ta phải hao tổn chín phần linh lực, khi đó ta sẽ không có khả năng tự vệ, nhưng ta vẫn tin là ngươi sẽ không bỏ mặc ta vì ngươi là chủ nhân của kiếm Tinh Khuyết. Ngươi nhất định phải đưa ta tới chỗ mọc ra quả phù tang, ta cần hấp thu linh lực của cây phù tang thì mới khôi phục được.
- Ta có thể nhờ ngươi một việc được không?
Đôi chân mày mang sắc đỏ của lửa chậm rãi chau lại, Chu Tước trầm ngâm một lát, nói:
- Đây là quả phù tang.
Chu Tước vừa nhìn thì biết là thật, quả đó có màu đỏ, bên trong chứa ít nhất vạn năm linh lực, hắn có tu luyện vạn năm cũng không có được tu vi đó.
Nghe ra trong giọng nói của hắn có sự thiết tha, Tử Nguyệt trả lời:
- Là ông nội của ta đưa cho ta.
Linh thể màu đỏ phe phẩy cánh, đáp xuống, trong chớp mắt đã nhập vào trong Thiên Hồ rồi biến mất không thấy tung tích nữa. Chung quanh Thiên Hồ phát ra ánh sáng màu xanh lục, màu xanh đại diện cho sức mạnh yêu tinh càng lúc càng tăng lên!
Trong nháy mắt, lấy Thiên Hồ làm trung tâm, khung cảnh trong vòng trăm mét chung quanh đều bị bóp méo, gió xoáy cuốn lên thảm cỏ, không khí nơi đó bị cắt nát thành từng mảnh từng mảnh.
Ánh mắt Chu Tước nghiêm túc, bắn ra một quả cầu linh lực màu đỏ, linh khí màu đỏ bao trùm trên thân của Thiên Hồ, kiểm tra từng chút một. Sau khi kiểm tra xong thì Chu Tước nói:
- Linh lực tiêu hao quá độ, đúng là cần một linh lực hệ hỏa giúp nó điều trị kinh mạch một lần, trừ ta ra thì trên thế giới này không có người thứ hai có khả năng làm được chuyện này. Nhưng... linh lực của ta cũng không đủ, còn chưa đủ để khiến nó tỉnh lại.
Tử Nguyệt và Kiêu Dạ kinh hãi, đây chính là phạm vi không gian do Chu Tước biến ra, không ngờ hắn có thể phá được phạm vi không gian của người khác! Sức mạnh này to lớn tới mức nào chứ!
Cùng lúc đó, nguyên hình của Chu Tước là chim phượng nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một con chim nhỏ cao chừng nửa người, miệng nói tiếng người:
Chu Tước hỏi nàng:
- Sao ngươi có được nó?
Quả phù tang lập tức bị nó nuốt vào, năng lượng cực lớn khiến cả người nó đỏ lên, từng luồng sáng màu đỏ phóng ra, lông mao màu hồng tỏa sáng cực kì giống lửa, mỗi một sợi linh vũ đều giống như một đóa hoa lửa.
Đột nhiên, chim phượng gáy lên từng tiếng.
Sự vui vẻ của Chu Tước dường như lại tăng thêm:
- Trong ký ức truyền thừa của ta không có đáp án, ngươi phải đi cùng với chủ nhân của ngươi để tìm ra chân tướng rồi.
Kiêu Dạ hơi trầm tư, đối với hắn mà nói thì ký ức quý báu đến như vậy thì sao hắn lại để trên núi làm gì? Mà cái nơi Cửu Châu này cũng không hề có trong trí nhớ của hắn, giống như bị một sức mạnh to lớn nào đó xóa đi toàn bộ.
Tử Nguyệt trực tiếp hỏi:
- Ông ta tìm được ở đâu? – Chu Tước truy vấn.
Tử Nguyệt sững sờ, chuyện này quan trọng với hắn như vậy sao?
Nhìn sắc mặt hắn nghiêm túc, Tử Nguyệt hỏi:
- Chuyện gì?
- Được, nếu ta có thể sống đến được Cửu Châu thì nhất định sẽ đưa ngươi tới núi Phàm Nhân.
- Nhớ kỹ lời hứa của ngươi. – Giọng nói tang thương của Chu Tước vang lên như tiếng chuông cổ đánh vào lòng người.
Tử Nguyệt giờ mới hiểu được Chu Tước cứu người lần này trả giá đắt tới cỡ nào, nàng nhìn Kiêu Dạ, tất cả đều vì nàng là chủ nhân của kiếm Tinh Khuyết mà không phải là vì chính bản thân nàng...
Tử Hoàng... Chủ nhân đầu tiên của Kiêu Dạ là Tử Hoàng.
- Ngươi là chủ nhân của kiếm Tinh Khuyết, ta đồng ý giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện, ngươi nói đi.
- Chu Tước, ngươi có thể cứu hắn tỉnh lại không? – Tử Nguyệt cực kì nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt của hắn hỏi.

Vù!

Lập tức, một luồng sáng xanh đột nhiên bay ra, Kiêu Dạ xuất hiện, đứng bên cạnh Tử Nguyệt, đối d6iện Chu Tước.
- Kí ức truyền thừa của ngươi? Người nào truyền kí ức đó cho ngươi?
Đôi mắt màu đỏ của Chu Tước hiện ra vẻ kinh ngạc:
- Quả phù tang? Ngươi có quả phù tang? – Chu Tước giật mình lên tiếng.
Trong lòng bàn tay của Tử Nguyệt xuất hiện một quả màu đỏ:
Phượng gáy... Tử Nguyệt sửng sốt, nàng lại nghe thấy, lần này là chính thức nhìn thấy Chu Tước thần điểu! Không phải nghe nói cũng không phải ảo tưởng!
Đột nhiên, Chu Tước thần điểu tách hồn, một linh thể màu đỏ trong suốt bay lên từ đầu chim.
Tử Nguyệt hỏi:
- Nếu có thêm một quả phù tang này thì sao?
- Kiêu Dạ, nếu ngươi đã không biết chỗ đó là chỗ nào thì sao không đi cùng với vị chủ nhân này của ngươi tới đó một chuyến, xem thử có ký ức của ngươi ở đó hay không?
- Ký ức của ta sao lại ở đó? – Kiêu Dạ lạnh lùng hỏi.
Lâu đến mức mà Tử Nguyệt cho rằng hắn không đồng ý thì Chu Tước bỗng nhiên lên tiếng:
- Ta đồng ý với ngươi cứu tỉnh Thiên Hồ này, nhưng mà ngươi cũng phải đồng ý với ta hai chuyện.
Nàng tò mò người kia là người như thế nào.
Tử Nguyệt nghiêm túc nhìn Chu Tước, trả lời:
- Ta nợ ngươi thì chắc chắn sẽ trả lại ngươi, cái này cũng không thể xem là điều kiện, ta nhất định làm được, ngươi còn điều kiện gì nữa?
Trong mắt Chu Tước lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất:
- Ký ức truyền thừa là truyền từ nhiều đời, chỉ cần Chu Tước không chết thì những gì mà tổ tiên Chu Tước muốn người đời sau biết đều sẽ không biến mất.
Tử Nguyệt hỏi:
- Nghe nói là tìm được trên một đảo nhỏ ở Đông Hải.
- Như vậy à... – Chu Tước hơi sững sờ, im lặng thật lâu.
Chân mày sắc bén của hắn nhíu chặt, bên trong đôi đồng tử màu xanh lạnh lẽo như sương phản chiếu ra ánh s5áng lạnh lùng, giọng nói của Kiêu Dạ cũng không có chút tình cảm nào cả:
- Núi Phàm Nhân ở Cửu Châu? Chỗ đó là chỗ nào chứ?
- Ta không duy trì được hình người, Kiêu Dạ, nhớ kỹ lời ta nói, ngươi phải đi với chủ nhân của ngươi tới núi Phàm Nhân ở Cửu Châu một chuyến.
Nói xong, nó liền nhắm mắt lại, rơi vào trạng thái ngủ say.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.