• 869

Chương 246: NÀNG LẠI DÙNG KIẾM TINH KHUYẾT CHẶT TRÚC


- Đắng quá! Khó uống như vậy sao các người còn có thể thích thú, vui vẻ uống nó tới vậy? Thật khó hiểu!

Tử Tịch cũng gật 8đầu nói:
Úc Kim Ca thăm dò hỏi:
- Nàng chặt nhiều trúc như vậy để làm gì? Có liên quan tới món đồ nướng mà nàng nói tới sao?
- Tử Tịch, chuyện này giao cho đệ, đệ tìm vài con huyễn thú đi.
Con ngươi màu tím trong suốt của Tử Tịch sáng lên, vội vàng đáp lời:
Tử Nguyệt suy đi nghĩ lại rồi nói:
- Đúng là khiến mấy người chán rồi, Mộng Điệp cũng đi chung đi.
Dường như cảm thấy thú vị, Úc Kim Ca lớn tiếng cười:
- Các ngươi là hai đứa nhỏ, đúng là không hiểu được cách uống trà, trà ngon như vậy, tám đời ta cũng khó mà uống được nó, 5hôm nay cũng nhờ có phúc của Tử Nguyệt.
Mọi người uống trà, ăn điểm tâm, Tử Nguyệt bắt đầu đi thẳng vào vấn đề chính:
Tử Nguyệt hơi nhíu mày:
- Đương nhiên là có.
- Kim đại thúc, ta mời một trăm người đến tửu lâu này ăn cơm, nhưng chỗ này của ông cũng nhỏ quá rồi. Chắc không đủ chỗ ngồi nhỉ?
- Nhỏ sao? – Kim Vật Năng đại thúc nghe được Các chủ nói Thúy Vi lâu của ông nhỏ thì trong lòng cũng không vui, thế là vỗ ngực nói. – Tiểu thư, người muốn cái gì? Ta sẽ chuẩn bị cho người!
- À... Nếu chỉ có giá đỡ và lửa thôi thì cũng như không, nên ăn gì đây? – Tử Nguyệt cũng không hề chú ý đến lời của Kim Vật Năng, ngược lại là một lòng nghĩ tới những gì cần để làm đồ nướng. Phải biết là kiếp trước nàng thích nhất là đồ nướng.
- Kim đại thúc, ngươi có thịt của huyễn thú không? Trong kho còn bao nhiêu?
Tử Nguyệt nghi ngờ, sau đó lập tức lướt qua trí nhớ của nguyên chủ một lần thì chợt phát hiện là người trong thế giới này hoàn toàn không có khái niệm về đồ nướng.
Thế là Tử Nguyệt bắt đầu nói năng lấp lửng.
Ngược lại thì Lâu Xuân Cầm vẫn giữ thái độ bình thản, một câu cũng không hỏi. Thật sự chỉ có một mình nàng biết trong lòng mình có biết bao nhiêu là câu cần hỏi.
Chưa tới nửa giờ sau thì mười tên tiểu nhị đã trở về, bọn họ đem hơn trăm cây trúc về rất dễ dàng, để gọn trước cửa ra vào, chia thành mười cụm, mỗi cụm mười cây.
- Đúng rồi, đắng quá! Tỷ tỷ đừng uống.
Xuân Cầm chỉ im lặng, che miệng khẽ cười. Trong lòng lại suy ngh3ĩ, dường như là vị đại thúc này và Tử Nguyệt có quen biết trước, nếu không thì sao hắn lại khác hẳn với lời đồn khó tính kia, ho9àn toàn không giống một lão già tính tình khó chịu một chút nào.
- Người này là Lâu tiểu thư, sau này gặp thì càng phải tôn kính hơn khi gặp ta, biết không? Ta là ông chủ của các người, còn tiểu thư là chủ nhân của ta!
- Vâng! – Hai mắt của mười tên tiểu nhị đều tỏa sáng, hóa ra đây chính là chủ của chủ bọn họ! Chủ nhân của Các chủ Kim Kế các thì còn có thể là ai chứ? Không phải là Các chủ của Thất Tinh các sao?
Lâu Tử Nguyệt đi đến trước chỗ cụm trúc đầu tiên, dựa theo trình tự đã sớm nghĩ ra trong đầu mà bắt đầu lắp ráp.
- Các ngươi nhìn cho kỹ rồi cứ theo cách của ta mà làm, lắp hoàn chỉnh hết mười cụm trúc này đi.
Nói xong thì Lâu Tử Nguyệt lập tức cúi người chặt trúc, vuốt sạch cây trúc.
Mà công cụ nàng cùng để chặt trúc lại là kiếm Tinh Khuyết của nàng.
- Hai người họ... – Úc Kim Ca chần chờ một lúc lâu, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi. – Tử Tịch và Mộng Điệp có phải có ý với nhau hay không?
- Ha ha... – Lâu Xuân Cầm khẽ cười. – Chuyện của bọn trẻ con so với những người trưởng thành như chúng ta đơn thuần hơn nhiều, thích là thích, không thích là không thích. Cũng không có suy tính nhiều gì đâu, theo ta thấy thì Tử Nguyệt muội muội tới lúc phải làm bà mối rồi.
Trên mặt của Lâu Xuân Cầm lướt qua một chút kinh ngạc, Lâu Tử Nguyệt này lại là chủ nhân của người đứng đầu Thúy Vi lâu? Nàng ta cũng không phải người đơn giản. Cũng nhớ tới ngày đó, trong thần mộ, nàng ấy dùng thân phận nam giả nữ để cứu nàng và Cẩm Dạ, mà nàng và mấy người kia cũng có liên quan mật thiết, chẳng lẽ... nàng ấy chính là Dạ Nguyệt?
Đột nhiên lúc này, Lâu Xuân Cầm phải bóp chặt chung trà trong tay mới không lộ ra suy nghĩ trong lòng mình.
- Nói một chút về nó đi, ta sẽ chuẩn bị trước. – Hắn nói.
- Không không không. – Tử Nguyệt lắc đầu. – Nói trước cho huynh thì chẳng vui nữa rồi.
- Ta cũng đi! – Lâu Mộng Điệp hô lên.
- Chuyện này… tỷ tỷ? – Tử Tịch do dự.
- Được, chuyện này giao cho đệ.
Hắn đã sớm muốn thư giãn gân cốt, phải biết là ngồi một chỗ uống trà với mọi người không phải là chuyện mà hắn muốn làm.
Bên tai còn có thể nghe được tiếng chặt trúc.
Tử Nguyệt và Xuân Cầm, Úc Kim Ca tiếp tục uống trà.
- Hả? – Toàn bộ tiểu nhị đều giật mình, cho dù người là Các chủ của Thất Tinh các thì cũng không thể bắt bọn họ đi chặt trúc được! Bọn họ đã hạ mình ở đây phục vụ bữa cơm cho những quý tộc cao ngạo đó đã rất không vui rồi, bây giờ còn muốn bắt bọn họ chặt trúc, bây giờ bọn họ đều là Huyễn linh sư cấp bảy đó!
Kim Vật Năng lập tức quát:
- Xuân Cầm, tỷ... – Tử Nguyệt vỗ trán, từ lúc nào mà tỷ ấy lại thích trêu nàng như vậy?
Nhóm ba người của Tử Nguyệt đang cười nói thì Kim Vật Năng đã đưa mười tên tiểu nhị của mình tới xếp hàng trước mặt nhóm người Tử Nguyệt, Kim Vật Năng nói với bọn họ:
- Vậy đi, tất cả mọi người đều rảnh rỗi. Kim đại thúc, ông để cho tiểu nhị của ông đi vào rừng chặt trúc đi, ngoài ra thì trong tiệm còn củi không, nếu không thì cũng nên đi chặt đi.
- Cái này... tiểu thư, ta vẫn không hiểu người muốn làm gì?
Tử Nguyệt nghĩ một lúc, trong đầu mới có một ý tưởng, nói:
- Làm chút đồ nướng là được rồi.
Trên mặt Kim Vật Năng chảy đầy mồ hôi, nếu như bị người khác nhìn thấy đường đường là ông chủ của Thúy Vi lâu bị một Lâu Tử Nguyệt chỉnh đến chảy mồ hôi đầm đìa thì chắc người đó cũng sắp điên luôn rồi.
- Chỉ có một con sói Tật Phong. Ai da! Tiểu thư, không phải người định bắt lão già như ta đi săn đấy chứ? Ta không làm được đâu!
- Còn đứng đó làm gì? Không đi nhanh đi!
- Vâng vâng vâng! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ! – Mười tên tiểu nhị lập tức giải tán, mỗi người đều đi làm việc.
Kiêu Dạ bị nàng làm cho tức giận đến sắp nổ tung, ở trong không gian của kiếm Tinh Khuyết phát ra cơn thịnh nộ bằng kiếm khí! Nàng lại dùng kiếm Tinh Khuyết chặt trúc! Nàng coi hắn là cái gì chứ?
Đám người vây quanh nhìn thì đều mang vẻ mặt không thể tin được, lão đại động thủ đúng là không phải chỉ là tốt theo cách bình thường được, đến cả việc chặt trúc cũng có thể làm thuận tay như vậy!
Thế là Tử Tịch dẫn Mộng Điệp rời khỏi Thúy Vi lâu, lập tức không cảm nhận được hơi thở của họ nữa, tốc độ quá nhanh, khiến cho người khác phải tấm tắc.
Tử Nguyệt nghĩ thầm, Tử Tịch chắc đã hóa thành kỳ lân, nha đầu Mộng Điệp từng nói nhiều lần là muốn thấy chân thân của hắn, giờ hai đứa nó không biết đã chạy tới chỗ nào đi chơi rồi? Tạm thời mặc kệ. Tử Tịch sống cùng nàng lâu như vậy, hắn là người có thể tin tưởng được.
Kim Vật Năng không hiểu hỏi lại:
- Đồ nướng? Đó là cái gì? Có ngon hơn cơm của ta làm không?
Tử Nguyệt hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt bọn họ bỗng chốc phát sáng, nàng chỉ hạ lệnh.
- Cho các ngươi nửa canh giờ, đi chặt một trăm cây trúc về đây, sau đó để ở cửa của Thúy Vi lâu.
Tử Nguyệt thuần thục chặt trúc thành những đoạn dài ngắn không đều nhau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.