Chương 263: SAO NGƯỜI ĐƯỢC GỌI LÀ CỬU MỊ?
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1575 chữ
- 2022-02-06 11:22:41
- Nguyệt Trác?
Không thể không nói, tên của thần khí này rất êm tai, cũng giống với kiếm Tinh Khuyết, phù hợp thẩm mỹ của nàng. 8
Cửu Mị vén lại sợi tóc bên tai:
- Không gian tầng trên.
- ... Là ngươi gây ra sao? – Trong mắt Tử Nguyệt tràn ngập sự lạnh lẽo như sương giá.
Trên khuôn mặt quyến rũ của Cửu Mị lộ ra một chút sự lạnh lùng, nhưng lại giống như đã giành được chiến thắng trong tay:
Trong ánh mắt của Cửu Mị tràn đầy khinh miệt.
Lâu Tử Nguyệt hít sâu một hơi, tâm tình phức tạp hơi bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào Cửu Mị.
- Hỏi ngươi một chuyện.
Sắc mặt Cửu Mị hơi ảm đạm nhưng lập tức lại chuyển thành híp mắt ung dung, nhìn về phía Tử Nguyệt, giọng điệu kéo dài:
- Tóm lại, ngươi phối hợp tốt với chúng ta là được, mười hai viên Nguyệt Minh Châu là mục đích chính của chúng ta. Nhưng ta không tìm thấy chúng, chỉ có ngươi mới là đầu mối có thể dẫn dắt, tìm ra chúng nó. Thay vì chống cự thì chi bằng hợp tác với chúng ta, tìm về mười hai viên Nguyệt Minh Châu bị thất lạc đi.
Thấy Tử Nguyệt không để ý chút nào, chỉ yên tĩnh ngồi uống trà thì Cửu Mị mới tiếp tục nói:
- Người đang gạt ta.
Cửu Mị kéo khóe môi bên phải lên một chút:
- Được rồi, coi như là ta đang gạt ngươi đi, tiểu nha đầu. Vậy ngươi muốn nghe lời giải thích như thế nào?
- Không... người gạt ta. – Tử Nguyệt chăm chú nhìn Cửu Mị một cách lạnh lùng.
Cửu Mị lại dùng giọng chế giễu:
- Sao ta lại phải lừa ngươi?
Cuộc chiến không hề có chút tiếng động nào đã bắt đầu giữa hai người.
Tử Nguyệt nháy mắt mấy cái, trầm giọng hỏi:
- Các ngươi dùng mười hai viên Nguyệt Minh Châu làm gì?
Tử Nguyệt không tin lời nàng ta nói, tiên linh bên trong Nguyệt Minh Châu khó có thể rời khỏi đó, sao có thể làm được như lời của nàng ta là đổi một chỗ mới được chứ?
Lời của Cửu Mị, vĩnh viễn không thể tin.
- Chẳng lẽ ngươi khẳng định như vậy thì ta phải nghe theo sắp xếp của ngươi sao? – Tử Nguyệt nhướng mày, mắt phượng nhắm lại, cười hỏi.
Những suy nghĩ như vậy khiến Tử Nguyệt suy đi nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy suy đoán này khá hợp lý.
Bắc Đường Xu là ai chứ? Thủ đoạn của hắn, tính cách của hắn là mạnh nhất trong những người mà nàng từng gặp, không có người thứ hai.
Tất cả mọi thứ trong nhân thế, hắn đều đã có rồi.
Tử Nguyệt chần chờ một lát mới nói:
- Ta đoán, có lẽ cái hắn muốn không chỉ là mười hai viên Nguyệt Minh Châu, không chỉ là Nguyệt Trác, mà chính là thứ ở phía sau nữa, hoặc là...
Hơi thở của Lâu Tử Nguyệt dừng lại một nhịp, máu trong người như chảy ngược, dưới lòng bàn chân lạnh lẽo, chẳng lẽ là người? Trường chủ trường đấu thú Tây Môn Trác cũng muốn hồi sinh em gái mình mới tìm tới nàng mà? Nếu nói là trong lòng sư huynh muốn hồi sinh người nào đó thì cũng không phải là không thể xảy ra.
- Thương hội Tụ Nguyên ở mỗi thế giới đều có chi nhánh, chúng ta có thể giúp ngươi qua lại dễ dàng hơn. Rất có lợi với ngươi, không phải sao? Dưới sự trợ giúp của chúng ta, ngươi có thể từ từ mạnh lên, đạt được thứ mà ngươi muốn hoặc là người đàn ông mà ngươi muốn.
Tử Nguyệt nhíu mày, nhấp một ngụm trà rồi lên tiếng:
- Ngươi muốn chúng nó nhưng lại tìm không thấy cho nên mới luôn âm thầm giúp đỡ ta, nhưng hiện tại vì sao lại lật bài chứ?
Cửu Mị bật dậy, sống lưng thẳng tắp mà cao ngạo ngẩng mặt:
- Ngươi có thể thử xem kết cục của việc không nghe lời.
- Ha... – Tử Nguyệt cười nhạo.
Tử Nguyệt không tin vận mệnh, nàng trải qua nhiều thứ như vậy, cuộc sống của nàng không thể chỉ là một quân cờ bị sư phụ, sư huynh bắt đi theo một hướng định sẵn được, nàng không muốn trở thành người như thế!
Mười ngón nắm chặt thành quyền, buông ra rồi nắm lại.
Ánh mắt của hai người con gái giao nhau trong không khí, đấu mắt, so chiêu.
Đôi mắt sáng của Cửu Mị lim dim:
- Bời vì Hội trưởng nói, ngươi phải biết.
- Ha... – Tử Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng. – Vậy hắn thật sự rất tốt đó, ta cũng nên cảm ơn hắn nha!
- Chúng ta suy đoán là, nếu kiếm Tinh Khuyết đã nhận ngươi làm chủ thì có thể Nguyệt Tr3ác cũng đã nhận người khác làm chủ rồi. Dù sao, trong đêm tối thì cũng chỉ có ngôi sao và mặt trăng là không thể thiếu được. Về sau phá9t hiện đúng là như vậy.
- Nguyệt Trác là cái gì? – Tử Nguyệt chợt nhớ tới cái gì đó, hơi thở chợt dừng lại một nhịp. – Có liên 6quan tới mười hai viên Nguyệt Minh Châu không?
Đó cũng không phải là suy đoán.
Bỗng nhiên, Cửu Mị nghiêng người, cúi thấp tới bên tai của Tử Nguyệt nói:
- Tống Minh Âm đã đi đâu, ngươi không muốn biết sao?
Uy hiếp...
Tử Nguyệt nói:
- Để hội trưởng của người ra giải thích với ta đi.
- Ngài ấy sẽ không gặp ngươi, chuyện này ngươi cũng biết mà. – Cửu Mị cự tuyệt.
- Ta không có hứng thú với mấy hạt châu đó nhưng lại có cảm tình với tiên linh trong các hạt châu, nếu các người thu lại hết mười hai viên Nguyệt Minh Châu thì các tiên linh đó sẽ như thế nào?
Lúc này, sắc mặt Cửu Mị đỏ lên, thẳng thắn nói:
- Hội trưởng đại nhân đương nhiên sẽ tìm được nơi ở thích hợp cho bọn họ, điều đó thì không cần lo lắng.
- Mười hai viên Nguyệt Minh Châu mà người nói tới vốn là Nguyệt Trác bị đánh tan, sau đó biến hóa thành bảo vật?
Ánh mắt Cửu Mị lóe lên:
- Đúng vậy.
- Không phải ta thì cũng có người khác làm thôi. Đương nhiên, ngươi cũng đừng trừng mắt với ta, cái này do hắn quyết định, ta cũng không ép buộc hắn, Tống Thanh Huy và Vạn Ngọc Trinh càng không ép buộc hắn.
Giọng nói của nàng ta giống như hoa lan trong sơn cốc, có điều những lời nói ra khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo từ trong xương:
- Thương hội Tụ Nguyên chúng ta có rất nhiều cách, phong ấn một không gian với chúng ta cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi. Nhưng đối với ngươi thì, chậc chậc chậc, so với lên trời còn khó hơn.
- Hoặc là cái gì? – Hơi thở của Cửu Mị chợt khựng lại. – Ngươi nghĩ tới điều gì?
Tử Nguyệt thu lại tâm tình của mình, lắc đầu:
- Không có gì.
Cửu Mị cũng nhấp một ngụm trà hoa hồng đỏ, đem một đóa hoa hồng bị ngâm nước mà nở ra, thả vào bên trong miệng, kiên nhẫn nhấm nháp, sau khi nuốt rồi thì mới trả lời vấn đề của nàng:
- Đó là chuyện của Hội trưởng, không liên quan gì tới ta, cũng không phải chuyện của ngươi.
Tử Nguyệt kiên nhẫn chờ đợi nàng ta làm xong những việc đó rồi mới mỉm cười nói:
Hắn đứng trên đỉnh của Kim Tự Tháp nhìn bao quát tất cả mọi người, có thứ gì mà hắn không chiếm được chứ?
Trừ... người nào đó.
Nàng đã từng nhìn thấy trong mắt của sư huynh một bóng dáng của người nào đó.
Xoạt!
Tử Nguyệt trừng mắt, gần như có thể phun lửa.
- Hắn ở đâu?
Cửu Mị gằn từng chữ nói cho nàng đáp án:
Xem ra, kiếp trước sư huynh của nàng nổ súng bắn chết nàng cũng chỉ là một sự khởi đầu mà thôi, cái bẫy chính bây giờ mới bắt đầu.
Cửu Mị nói rõ:
- Ngươi không có lựa chọn. Bời vì quỹ đạo của mệnh vận sẽ để cho ngươi vô thức mà tới gần những viên Nguyệt Minh Châu đó.
Cái chính là... Tử Nguyệt luôn cho rằng,5 nữ nhân Cửu Mị này có liên quan tới sư huynh của nàng, cũng luôn chú ý tới mười hai viên Nguyệt Minh Châu...
Ánh mắt Cửu Mị chùng xuống, trong mắt lướt qua một chút tán thưởng:
- Không sai, chính là mười hai viên Nguyệt Minh Châu, chỉ cần tìm đủ các viên thất lạc ở các thế giới thì Nguyệt Trác lập tức có thể tụ lại lần nữa.
- Hỏi đi. – Trong lòng đột nhiên khá thoải mái, là vì Cửu Mị rốt cuộc có thể nhìn thấy trong mắt nàng sự sợ hãi, tâm trạng hoảng sợ, bất an, mà nguyên nhân của những thứ này đều là vì Hội trưởng đại nhân của nàng.
Xem ra, quan hệ của Hội trưởng và tiểu nha đầu rất không bình thường đó.
- Sao người lại tên là Cửu Mị? – Giọng nói của Tử Nguyệt có chút do dự nhưng ánh mắt lại sáng rực.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.