Chương 27: Thái tử rớt khỏi thần đàn
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1471 chữ
- 2022-02-04 07:27:46
Giống như từ biệt người thân, Sở Tranh cứ quay đầu nhìn lại mãi không thôi.
- Ta bị hắn hù dọa mất rồi.
U8yển Túc Phi trợn to hai mắt, di chuyển chiếc ghế đến vị trí gần sát với Tử Nguyệt:
Lạc Vân kinh hoàng, hắn rất hiểu Bách Lý Hạo Thần.
- Hạo Thần, huynh yếu đuối như vậy sẽ bị Thái tử đánh chết đấy, tin ta đi!
Uyển Túc Phi cười lớn.
Lúc này, gương mặt Tô Lạc Vân lộ rõ vẻ phức tạp, còn Uyển Túc Phi uống một hớp rượu, đợi qua đợt cao trào liền đĩnh đạc nói:
- Đến giờ rồi, chúng ta đến Thương hội Tụ Nguyên đi. Chần chừ thêm nữa là sẽ mất chỗ ngồi đẹp đấy.
Bách Lý Hạo Thần nói:
- Tử Nguyệt ta đã bao giờ nói dối chưa?
- Đợi ta.
Như có một sự ngầm hiểu giữa hai người, giây phút ấy không một ai có thể xen vào nữa.
- Vậy ngươi có biết vì sao ta không đồng ý gả cho ngươi không?
- Không, không biết.
- Bởi vì ngươi quá yếu. Nếu ngươi có bản lĩnh, thì hãy đến Ỷ Hồng lâu đánh cho Thái tử một trận, đánh một trận lớn để tất cả mọi người đều biết hắn thích lui tới thanh lâu sở quán. Trả thù cho ta, ta sẽ gả cho ngươi.
- Bị một nữ nhân từ hôn, Thái tử chỉ thiếu nước muốn độn thổ. Hắn với Thần vương không biết lại có hiềm khích gì đây?
- E là còn không bằng Thần vương, hắn bị Lâu Tử Nguyệt cắm bao nhiêu sừng như thế cơ mà! Đây là chuyện nực cười nhất trong ngày hôm nay đấy.
- Sở tiên sinh, có thể kể chi tiết thêm một chút không? Chúng tôi muốn nghe!
Uyển Túc Phi đưa tay lên nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Tử Nguyệt:
- Nàng nghĩ gì trong đầu thế? Tu luyện từ lúc trong bụng mẹ hả?
Phấn... dính lên tay của Uyển Túc Phi. Bỗng nhiên, hắn dường như quên mất điều gì, cẩn thận quan sát Lâu Tử Nguyệt. Ánh mắt đột nhiên trở nên ranh mãnh.
- Được, vậy tiếp theo chúng ta sẽ nói về
Lửa đốt thiên kim
, chính là chuyện vừa mới xảy ra ở Thập Lục tửu lầu. Các vị khách quan, xin hãy nghe cho kỹ!
Có người vừa chạy ra ngoài lục tục đi vào, các vị quan khách ngồi chật ních bên trong quán. Mấy người không có chỗ ngồi phải đứng ở hai bên, thậm chí có mấy người còn bám víu bên cạnh cửa sổ, không nhìn được thì nghe thôi vậy.
Tiếng tranh luận phía dưới càng ngày càng to, Tô Lạc Vân nói:
- Hả? Ngươi nhìn thấy rồi sao?
- Không, không...
Tử Nguyệt không muốn nói tiếp nữa, sao nói chuyện với hắn lại tốn sức như vậy chứ!
Bách Lý Hạo Thần một mình một thế giới. Bình thường hắn toàn ở một mình, đối với việc diễn ra vừa nãy cũng chẳng quan tâm.
Dưới lầu, người thuyết thư thao thao bất tuyệt, nhận được hàng loạt tràng vỗ tay hưởng ứng. Tử Nguyệt cảm thấy cực kì hả hê. Nhớ đến cái ngày ở trên đỉnh núi Bích Linh, ánh mắt muốn mình tự sát của Bách Lý Long Dận khiến nàng cảm thấy rất khó chịu. Nếu nàng không cảm thấy vui vẻ thì hắn ta cũng không được yên ổn.
- Hóa ra là Thất tiểu thư Lâu gia chủ động từ hôn, còn Bách Lý Long Dận chỉ là một Thái tử bị từ hôn. Hóa ra hắn bị một phế vật ruồng bỏ.
Uyển Túc Phi khoa trương biểu hiện bộ dáng như vừa sống sót sau tai nạn, nhưng kì thực lại cảm thấy khá tiếc nuối khi không được xem kịch hay.
Bách Lý Hạo Thần từ đầu đến giờ vẫn luôn cúi đầu, bỗng ngẩng lên. Cửa sổ bị gió thổi mở toang, tấm vải trắng che mắt bỗng phấp phới trong gió:
- Tử Nguyệt, nàng nói thật sao?
- Một chữ cũng không đổi, hoàn toàn nói theo lời của nàng. Thật là lợi cho hắn quá rồi, chẳng cần phải thêm bớt gì hết vẫn thu hút người nghe.
- Chủ yếu là do Nguyệt mỹ nhân nhà ta kể chuyện lôi cuốn.
Uyển Túc Phi vừa định ôm eo nàng đã bị nàng dùng sức giữ lại:
- Sao có thể thế được! Hắn ta3 còn chưa lấy tiền đã chạy mất tiêu rồi? Trời ơi! Nàng làm thế nào mà giỏi vậy?
Tử Nguyệt lười nhác dựa vào chiế9c ghế lưu ly, thong thả nhấp trà, gương mặt xen lẫn ý cười:
- Thuyết thư thôi mà, ta xem như là sư tổ của hắn. <6br>
Biên chuyện, quan trọng là phải nắm bắt được tâm lý người nghe. Nếu đến điều này cũng không làm được thì sao nàng5 có thể làm sát thủ?
- Phế tay.
- Ta sai rồi!
Uyển Túc Phi không dám thăm dò giới hạn của nàng nữa, hắn vẫn cần bàn tay này:
Lâu Tử Nguyệt đứng lên, dùng sức đạp hắn một cước:
- Nếu ngươi còn lại gần ta thì chỗ ta đánh sẽ không phải là chân nữa đâu.
Ánh mắt nàng như vô tình lướt qua chỗ giữa hai chân hắn.
- Cạch!
Tiếng đập bàn vừa vang lên, tất cả mọi người ở dưới đều im lặng.
Người thuyết thư giọng cao vút, mở quạt xếp, đáp:
- Đúng vậy.
- Tại sao ngươi lại muốn xem?
- Không, không, ta muốn cho nàng xem.
Gương mặt đầy ý cười của Tử Nguyệt xen lẫn một chút ranh mãnh:
- Ta nói đùa đấy.
- Hù chết ta rồi.
Bảo hắn đi đánh nhau với Thái tử?
Lâu Tử Nguyệt, ngươi còn có thể điên khùng hơn được nữa không?
- Hạo Thần, huynh muốn đi thật ư?
- Vừa nãy ngươi nói muốn cưới ta, là thật hả?
Lời của Tử Nguyệt khiến những người ngồi đây xôn xao.
Uyển Túc Phi ngây người, nữ nhân này có cần phải bộc bạch trực tiếp như thế không?
- Không.
Ngươi không đi, vậy thì ta đi.
Tử Nguyệt ngồi bên cạnh Bách Lý Hạo Thần, ở bên hắn là yên tĩnh nhất.
Trang điểm lại đi.
Kiêu Dạ vừa dứt lời, một hộp phấn liền rơi trước mặt Tử Nguyệt. Nàng mở nắp, nhìn vào trong gương, đánh một chút màu đỏ lên má.
Đánh xong, nàng rời ánh mắt khỏi gương, quay ra cười tà mị:
Tử Nguyệt sửng sốt.
Trang điểm trôi rồi.
Kiêu Dạ lại tốt bụng nhắc nhở... Lần này, hắn cười trên nỗi đau khổ của người khác. Tử Nguyệt không nói nên lời, sắc mặt vô cùng quẫn bách.
Tô Lạc Vân tức tối, Bách Lý Hạo Thần, chẳng phải huynh đã nói là sẽ không tranh giành với ta sao?
Bách Lý Hạo Thần không kịp trở tay.
- Thật.
- Như vậy mới đẹp.
- Nguyệt mỹ nhân, thẩm mỹ của nàng kiểu gì vậy? Mau lau ngay đi, nhìn xấu chết đi được.
Gương mặt Uyển Túc Phi tràn ngập sự ghét bỏ.
Hành động này khiến Uyển Túc Phi không biết phải làm sao, Tô Lạc Vân thì nhíu mày.
- Hạo Thần, lúc nãy ở trên xe, là ngươi nói muốn đến thương hội Tụ Nguyên đúng không? Ngươi cũng muốn xem con thú kia sao?
Bách Lý Hạo Thần không ngờ nàng sẽ tới ngồi cạnh mình, rụt lùi về phía sau một chút, căng thẳng đến nỗi tay nắm chặt bắp đùi. Dường như muốn kéo rách cả nếp gấp trên quần:
Uyển Túc Phi lập tức khép hai chân lại, lùi về sau. Đùa gì vậy! Hắn vẫn còn muốn lấy vợ!
Tô Lạc Vân yên lặng quan sát mọi việc diễn ra, vừa cho hồ ly ăn thịt, vừa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Gương mặt Tử Nguyệt, nếu như tẩy trang đi thì không biết trông sẽ thế nào. Nếu nàng thực sự là mỹ nhân, như vậy chẳng phải trời cao đã quá thiên vị với nàng rồi, thật là ghen tị.
- Xin nàng tha mạng. Buông tay, buông tay!
Lâu Tử Nguyệt buông tay, thì thầm:
- Tránh xa ta ra.
Chỗ hắn vừa nhéo lúc nãy lộ ra nước da trắng nõn mơn mởn. Hương thơm của phấn cũng không thể lấn át được hương thơm từ cơ thể nàng. Thời khắc cảm nhận được hương thơm ấy, tim hắn chợt rung động, nuốt nước miếng:
- Nguyệt mỹ nhân, nàng thơm quá. Nàng, nàng lau lớp phấn đi, ta muốn nhìn một chút.
- Cái gì?
- Không vội, ta đặt chỗ rồi.
Uyển Túc Phi á khẩu, còn có thể làm bạn bè nữa không?
Màn đêm buông xuống. Xe ngựa của Tô phủ chậm rãi đi về phía đông, bánh xe di chuyển chầm chậm. Trong xe, tiếng nói cười không ngớt, dường như muốn lan tỏa ra ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.