Chương 274: PHỤ NỮ SINH CON, HUYNH CŨNG MUỐN XEM SAO?
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1539 chữ
- 2022-02-06 11:23:19
- Chỉ đơn giản như vậy? Vậy bà ấy đang ở đâu?
Nhưng nhìn thấy sắc mặt hắn khó coi đến thế, nàng lập tức hiểu ra sự tình phức tạp.
- Không, ngươi là linh hồn của Tam Nguyệt Minh Châu?
- Đúng vậy, lát nữa hẵng nói chuyện này, cứu người quan trọng, ngươi vào phòng sinh trước, để ta xem thử còn cứu được không, ngươi hãy làm theo ta nói.
- Thay vì làm ồn ở hôn lễ, chi bằng chúng ta trực tiếp đến Triệu phủ tìm mẹ ta, thuyết phục bà ấy bỏ đi ý nghĩ gả cho người khác. Chỗ ta đã có Tam Nguyệt, Thất Nguyệt và Cửu Nguyệt Minh Châu rồi, không cần bà ấy gả đi nữa.
Bách Lý Hạo Thần chỉ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, nhưng cũng không muốn làm trái tính khí của nàng, vì thế đồng ý:
- Bắc Đường thành chủ dùng Lục Nguyệt Minh Châu làm sính lễ, chỉ cần mẫu thân ngươi gả vào Bắc Đường gia, bà ấy liền có thể có được Lục Nguyệt Minh Châu.
Lâu Tử Nguyệt sửng sốt, bỗng nhiên lấy Cửu Nguyệt Minh Châu ra, mở miệng hỏi:
- Lão gia, đã đi mời rồi, liên tiếp mời tám đại phu cũng vô dụng, phải làm sao đây?
- Quản gia lau mồ hôi nóng trên trán.
Trong con ngươi màu xanh ngọc bích của Ôn Linh Lan toát ra vẻ nghi ngờ, sao giọng điệu của nàng lại có vẻ trách móc? Là nàng ta làm sai rồi sao? Đúng vậy, là nàng ta đã lừa nàng một chút...
Tử Nguyệt hỏi:
- Có thể, nhưng điều này rất nguy hiểm, ngươi đừng mạo hiểm.
Lâu Tử Nguyệt nheo hai mắt lại, lúc này mới bừng tỉnh, hóa ra mỗi tiên linh của Nguyệt Minh Châu đều có đặc điểm riêng, Ôn Linh Lan chính là kiểu tiên linh ngươi không hỏi nàng ta, nàng ta sẽ không nói nửa câu với ngươi. Vừa rồi do nàng quá sốt ruột rồi.
- Ba ngà3y sau, bà ấy phải gả cho thành chủ.
Mẹ nàng không phải rất yêu cha nàng sao? Sao lại tái giá chứ? Hơn nữa thời gian vừa hay là vào ba ngày s9au?
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là tác dụng của ba viên Nguyệt Minh Châu chính là dẫn đường, để Nguyệt Minh Châu mất tích trong dòng chảy hỗn loạn của không gian tìm thấy hướng bay, trở về con đường đúng đắn.
- Sao trước đây ngươi không nói với ta?
Dạ Diên? Ý ngươi là tiên linh trong Nguyệt Minh Châu sao?
- Đúng.
- Thành chủ...
Ánh mắt Bách Lý Hạo Thần hơi ngưng đọng6 lại, trong ánh mắt truy vấn của Tử Nguyệt, hắn mở miệng nói, nỗ lực để giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh:
- Lẽ nào là ông trời muốn tuyệt hậu Triệu gia ta sao?
Phu nhân hắn tám năm cũng chưa mang thai, lần này khó khăn lắm mới có được, lại khó sinh, không sinh được.
Quản gia bỗng nhiên đứng dậy, hùng hổ hỏi:
- Ngươi là đại phu ở đâu nhảy ra vậy? Bọn ta không có mời ngươi, ngươi ở tọa đường nào? Kế nghiệp thầy nào?
- Vậy chúng ta đi Triệu phủ.
Triệu phủ Đông Thành, trên đầu mỗi người đều là một đám mây đen, cả quý phủ đều giống như kiến bò trên chảo nóng, nôn nóng đến độ đầu đổ đầy mồ hôi.
Ngay cả Bách Lý Hạo Thần và Lâu Tử Nguyệt đi vào trong phủ cũng không có người tiếp đón, càng không ai để ý, mọi người đều rất bận, lại không biết đang bận gì.
Hai người cùng sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, đi đến chỗ ngọn nguồn của đám người, lúc này mới phát hiện là một căn phòng sinh, phụ nữ sinh ở bên trong, tiếng thét chói tai khiến người ta sởn tóc gáy.
Tử Nguyệt nói.
Ôn Linh Lan nhíu mày:
- Để ta nghĩ xem, rốt cuộc là thế nào...
Hồi lâu, giọng nói của nàng ta truyền ra:
- Người đâu, mời đại phu!
Triệu lão gia ở trước cửa phòng, nôn nóng đến mức nước mắt đầy mặt:
- Bà ta muốn tìm thấy phụ thân ngươi, xem ra hắn không phải trở về không gian ban đầu, mà là bị Bát Nguyệt Minh Châu dẫn vào trong dòng chảy hỗn loạn của không gian. Mẫu thân ngươi muốn tập hợp đủ ba viên Nguyệt Minh Châu, có thể tạm thời mở dòng chảy hỗn loạn của không gian ra, tạo nên sự cộng hưởng lớn mạnh, chỉ phương hướng cho Nguyệt Minh Châu bay vào dòng chảy, để nó bay đến không gian này của chúng ta. Sau đó bà ấy có thể gặp được phụ thân ngươi.
Ôn Linh Lan chưa nói xong nửa câu sau, đã nuốt vào bụng. Chỉ là bên đó không biết đã qua bao nhiêu năm rồi, người đó có còn ký ức hay không, có còn nhớ quá khứ không? Trong dòng chảy hỗn loạn của không gian, không có khái niệm thời gian và không gian, người không tự sát thì cũng phát điên. Nếu không phải Cửu Nguyệt Minh Châu vững chắc, e là mọi người sớm đã tiêu tán giữa đất trời rồi.
Lâu Tử Nguyệt lạnh lùng nói:
- Ta là đại phu, trễ hơn chút nữa, người hết cách cứu, đến lúc đó một thân hai mạng thì đừng trách ta.
Mẫu thân nàng chỉ là chấp niệm mà thôi.
Tử Nguyệt ngẩn ra, lần trước Ôn Linh Lan nói với nàng rằng phụ thân nàng đến không gian tầng trên, sao lần này lại sửa lại rồi?
- Phủ thành chủ chính là tòa nhà vừa5 rồi chúng ta bước ra ấy, ba ngày sau, chủ nhân của quý phủ đó sẽ cưới mẫu thân của nàng.
- Thành chủ là người họ Bắc Đường đó sao?
- Linh Lan, mẹ ta muốn Lục Nguyệt Minh Châu để làm gì?
Ôn Linh Lan không kịp trả lời nàng, nói một câu:
Tử Nguyệt nhất quyết hỏi thêm một câu:
- Thành chủ là ai?
- Không lạ. Nàng nghe xong câu tiếp theo ta nói sẽ cảm thấy bình thường.
Tử Nguyệt cảm thấy kinh ngạc, nghe hắn nói tiếp.
Bắc Đường Xu muốn làm gì?
Bách Lý Hạo Thần thản nhiên nói:
Triệu lão gia thấy hắn động tác nhanh chóng khống chế được vị quản gia xưng là Huyễn linh sư cấp bảy đó, trong lòng không khỏi kinh ngạc về thực lực của chàng trai, vừa nghĩ đến có thể là cao nhân thế giới khác, vội nói:
- Cao nhân, mau mời, mau mời!
Một nam tử trẻ tuổi tướng mạo kiêu ngạo lạnh lùng, lạnh giọng nói:
- Ta có thể đảm bảo y thuật của cô ấy đáng tin, vẫn xin Triệu gia chủ để cô ấy thử một lần.
- Vậy Dạ Diên có phải cũng có thể dùng biện pháp này trở về không?
Ôn Linh Lan kinh ngạc nhướng mày lên:
Ngay vào lúc Bách Lý Hạo Thần và Tử Nguyệt sắp rời đi, bỗng nhiên giống như nghe thấy âm thanh gì đó, Lâu Tử Nguyệt chợt ngừng bước chân lại.
- Tử Nguyệt... Để ta xem thử.
Thời khắc này, tinh thần Tử Nguyệt dao động mạnh mẽ, đột nhiên cảm thấy Lạc Vân không hề rời xa nàng, hắn vẫn ở bên cạnh, nàng nói:
- Được.
- T8riệu phủ của Thành Đông.
Tử Nguyệt truy vấn:
Tử Nguyệt nhíu mày hỏi.
- Ngươi chưa từng hỏi ta.
- Tiếp tục đi mời! Nhất định phải mời đại phu giỏi!
Hai người Tử Nguyệt đều nhìn thấy thần sắc giống nhau trong mắt đối phương, người ta đang sinh con, lúc này hỏi họ hành tung của mẹ nàng, e là không thích hợp, vẫn là ngày khác hẵng đến thì tốt hơn. Họ cũng không phải đại phu, cũng không phải trị liệu sư, không thể giúp được gì.
- Đó là chỗ nào?
Hạo Thần né tránh câu hỏi này, trực tiếp nói:
Trong lòng truyền đến một giọng nam quen thuộc, Tử Nguyệt lập tức cứng đờ tại chỗ.
- Huynh... Lạc Vân?
Bách Lý Hạo Thần nhìn nàng và tiên linh của nàng nói chuyện hồi lâu, gạt mình sang một bên, tâm trạng thầm chùng xuống. Những lời hắn nói với nàng, những chuyện hắn làm với nàng ấy đều bị những tiên linh đó biết rồi. Há không phải mất hết sự riêng tư sao? Sớm muộn có một ngày, hắn phải giải quyết những phiền phức này.
Tử Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại, nói với Hạo Thần:
- Tiểu nha đầu, ngươi thật to gan, dám giở thói ngang ngược ở Triệu phủ!
Quản gia ra vẻ muốn đuổi Tử Nguyệt đi, ai ngờ một cánh tay thon dài như kìm sắt giữ tay của quản gia lại, hắn run sợ nhìn lên phía trên.
Thật vui mừng! Là giọng của Lạc Vân, chỉ là...
Sắc mặt Lâu Tử Nguyệt chợt biến đổi, lập tức nghĩ tới gì đó, mau chóng thầm kêu:
Trong ánh mắt kinh ngạc của Bách Lý Hạo Thần, nàng đi đến trước mặt Triệu lão gia, nói:
- Triệu lão gia, ta có thể cứu phu nhân nhà ông.
- Đúng.
- Chuyện này... lạ thật.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.