Chương 300: CHỪNG NÀO NGƯƠI CƯỚI CON GÁI CỦA TA
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 865 chữ
- 2022-02-06 11:23:33
- Tử Nguyệt, con ăn thức ăn đi, đây là mẹ tự làm cho con, không biết có hợp khẩu vị không.
Tử Nguyệt nhìn thịt trong c8hén, cắn một miếng, rất ngọt, sau khi ăn vào lại có vị chua, ngọt mà không ngán, khóe môi và ánh mắt đều cong lên, nói:
<3br>- Ngon lắm.
Thấy vậy thì Tử Khôn hơi xấu hổ, đằng hắng một cái:
- Con không thích ăn rau cần sao?
Lâu Như Họa là người từng trải, đối với tiểu tử Bách Lý Hạo Thần này, càng nhìn càng thuận mắt, nếu không yêu thực lòng thì sao có thể chỉ vì mấy điểm khác biệt nhỏ nhặt như vậy mà có thể nhận ra sở thích của nàng?
Bà nghĩ như vậy thì càng nhìn không vừa mắt chồng mình. Nhưng ít nhất thì ông ta cũng có một vài chỗ tốt, chính là có thể chịu đựng mọi bất mãn từ bà, không oán không giận!
- Hạo Thần, ta muốn nói chuyện với ngươi. – Tử Khôn gõ của phòng cho khách ở lầu hai.
- Bá phụ? – Bách Lý Hạo Thần vừa định đi nghỉ thì lại giật mình, vội vàng đốt nến. Không phải bá phụ ở trên lầu sao? Xuống lầu tìm hắn làm gì? Hắn mở cửa mời Tử Khôn vào trong. – Bá phụ mời ngồi.
- Mới mười tám? – Tử Khôn sững sờ, hắn còn chưa trưởng thành? Sắc mặt ông ta lập tức có chút thay đổi. – Vậy phải đến hai mươi tuổi ngươi mới cập quan...
Bách Lý Hạo Thần trả lời:
Tử Nguyệt thầm nghĩ, nàng bị dị ứng với rau cần, sau khi ăn xong thì chỉ cần gặp nắng thì da sẽ bị viêm, nổi chấm đỏ, nên trước giờ đều không đụng tới.
Cũng chỉ một lần đó mà hắn đã chú ý tới...
- Xin bá phụ yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng.
Tử Khôn có chút trầm ngâm, bắt đầu hỏi vào vấn đề chính:
- Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
- Mười tám. – Hạo Thần trả lời.
- Sao huynh biết ta không thể ăn?
- Nàng có nhớ lần trước ở trong cung ăn cơm cùng với Trinh phi nương nương không? – Dưới ánh mắt nghi ngờ của nàng, Bách Lý Hạo Thần giải thích. – Trước giờ, nàng có gì thì ăn cái đó, chỉ duy nhất lần đó, Trinh phi làm một món rau cần, nàng không đụng tới một chút nào.
Nhìn hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời mình đều cười, tron6g lòng Tử Khôn rất vui, cũng gắp cho con gái mình một miếng nấm hương, nói:
- Đừng nghe mẹ con, cái đó ăn nhiều quá k5hông tốt, cần phải ăn cả thịt và rau, ăn thêm rau cần nữa, đây chính là mấy thứ mà hôm nay ta đã tự chọn được ở chợ, rất tươi đó.
- Bá phụ cứ nói, vãn bối sẽ hết sức mà làm.
Lời Tử Khôn rất thành khẩn:
- Ngươi phải chăm sóc con gái ta thật tốt.
Nghe vậy, Bách Lý Hạo Thần đứng dậy, cực kỳ nghiêm túc nói:
Tử Nguyệt nhíu mày, nhìn rau cần vừa được đặt thêm vào trong chén, vốn định gắp ăn thì trong chén đã không thấy đâu, kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Rau cần bị Hạo Thần gắp đi, sau đó còn quay đầu nhìn mình đầy dịu dàng nói:
- Chỉ như vậy mà huynh đoán được sao? – Tử Nguyệt hỏi.
- Cần nhiều hơn nữa sao? – Bách Lý Hạo Thần cười xảo quyệt. – Ta với nàng chỉ ăn chung vài bữa cơm nhưng đám thuộc hạ kia đã cùng ăn với nàng nhiều lần, chẳng lẽ nhìn không ra...
Nghe được con gái mình nói ngon, khuôn mặt Lâu Như Họa giãn ra, nói:
- Thích ăn thì ăn nhiều m9ột chút, sau này ngày nào ta cũng làm cho con ăn.
Tử Khôn uống chút rượu, ngồi trên ghế, cả khuôn mặt đỏ bừng bị ánh nến chiếu lên:
- Ta tìm ngươi cũng là muốn dặn dò ngươi một số chuyện.
- Vâng, còn hai năm nữa.
Nhưng mà bây giờ cũng không thể dùng tiêu chuẩn của nhân tộc để tính xem hắn đã trưởng thành hay chưa, nếu tính theo phương thức của yêu tộc thì hắn vẫn đang ở thời kì phát triển, còn cách thời kì trưởng thành tới cả ngàn năm...
Một bữa cơm này khiến cho chủ và khách đều vui vẻ.
Phòng khách của Lâu phủ.
- Ta ăn dùm nàng.
Nàng kinh ngạc mà nhìn hắn, sao hắn lại biết...
Tử Nguyệt vốn nên trả lời, Hạo Thần lại thay nàng nói khiến cho nàng cực kỳ kinh ngạc, chuyện này, trước giờ nàng chưa hề nói với người khác mà...
Sắc mặt Hạo Thần hơi nghiêm túc, giải thích:
- Ồ, vậy sau sẽ không mua rau cần nữa.
Tử Nguyệt kinh ngạc nhướng mày, ở trước mặt mọi người hỏi ra khiến cho tất cả mọi người đều nhìn qua với ánh mắt kinh ngạc:
- Bá phụ, nàng không thể ăn rau cần.
Tử Khôn lập tức hiểu ra:
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.