Chương 308: NUỐT CHỬNG VÀO BỤNG
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1754 chữ
- 2022-02-06 11:23:47
Lâu Duy Nghị và Đặng Thù nhìn nhau, đều cho rằng Hoàng thượng sẽ nổi giận, ai ngờ Hoàng thượng lại nhận lời ngoài dự đoán:
- 8Đồng ý.
Lúc đó, cả hai sợ đến mức sắc mặt trắng bệch ra. Chẳng lẽ hoàng gia cũng có lúc thỏa hiệp sao? Con của Bách Lý thị t3ộc lại mang họ của bề tôi sao. Đây quả thực là vinh dự lớn của dòng tộc Lâu thị.
Tử Nguyệt còn chưa kịp từ chối, liền cảm giác bên hông căng lên, dưới chân hụt một cái. Nàng bị hắn bế lên.
Tử Nguyệt trợn mắt nhìn người đàn ông đang bế mình, kêu lên một tiếng:
- Hạo Thần!
Lâu Tử Nguyệt cười lạnh lùng.
- Vậy thì tốt quá! Ta có thể đi tìm người đàn ông khác, cắm cho chàng một trăm cái sừng!
- Vậy sao? Vậy bây giờ để ta nếm thử một chút mùi vị của Vương phi được chứ?
- Cha muội đã nhận lời rồi, ta không nhìn thấy gì cả, hai ngươi cứ vui đi. Ta về đây.
Lâu Tử Nguyệt lúc này thật hết cứu.
Bách Lý Hạo Thần bế nàng đi như vậy, trước ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều kẻ dưới, đưa Thất tiểu thư vào Vọng Thư Các.
Bách Lý hoàng vịn vào tay ghế gỗ, cau mày nói:
- Mồng bảy tháng Bảy? Vậy chỉ còn nửa tháng.
Lâu Như Họa hỏi ngược lại:
Trước ánh mắt vui mừng của hai người, Lâu Như Họa nói:
- Người ta thường nói, tay nắm tay nhau, bách niên giai lão, phải nhớ kỹ lời thề của các con hôm nay, ta chúc phúc cho các con. Đây chính là điều thứ ba – đừng quên nhau.
Mặt Tử Nguyệt đỏ ửng lên, xúc động nhìn Bách Lý Hạo Thần:
Còn lại các tiểu bối trố mắt nhìn nhau, lập tức hiểu là các trưởng bối đó lại tiếp tục đấu nữa...
Lâu Tử Nguyệt than thở một tiếng:
- Bọn họ đấu từ khi quen biết đến bây giờ, đấu hai mươi năm rồi, còn chưa đủ sao?
Ánh mắt của nam nhân trong bóng đêm toát ra ánh sáng xanh u uẩn, giống như là chó sói nhìn thấy con mồi, tỏa ra sự hau háu của chó sói. Giọng nói trầm đục của hắn vang lên bên tai nàng, khiến nàng run rẩy.
- Chọc tức nàng thì sao chứ?
Nàng khẽ giọng lạnh lùng mắng:
Mọi người đều đang nhìn. Tử Nguyệt quay đầu vội vàng gọi:
- Cẩm Dạ!
Nhận được ánh mắt cầu cứu của nàng, Lâu Cẩm Dạ vốn muốn ngăn cản, nhưng thấy thái độ ngầm cho phép của ông nội, đành phải nói:
- Điều thứ hai này, con gái ta không thể dễ dàng gả đi như vậy. Ta nghe nói Thục phi nương nương nhận nó làm nghĩa nữ. Nên bây giờ nó cũng có thân phận là công chúa?
Bách Lý Tung Hoành trầm ngâm một lát, nói:
- Quả đúng như vậy.
Bách Lý Hạo Thần thể hiện vẻ mặt kiểu như
nàng quá đề cao mình đấy
. Hắn buông lỏng cánh tay đè nàng ra, đi đóng cửa lại, sau đó ngay trước mặt Tử Nguyệt, bắt đầu cởi quần áo.
Lâu Tử Nguyệt vốn cho là hắn chỉ đùa giỡn, thấy hắn đúng là tự cởi áo ngoài ra, trong lòng kinh ngạc.
- Chàng nghiêm túc sao?
Hắn gian xảo nhếch một bên môi lên, vô cùng mê hoặc, hỏi giọng lười biếng:
- Ta lại muốn xem nàng đạp ta thế nào?
Lâu Tử Nguyệt định đá vào hạ bộ của hắn. Kết quả đầu gối vừa căng ra, bị hắn ôm lại. Nàng trợn mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:
Lâu Tử Nguyệt và Bách Lý Hạo Thần cùng kinh ngạc. Câu nói tiếp theo của Lâu Như Họa khiến hai người cùng sửng sốt.
- Hôn lễ của Thần Vương và công chúa, quyết định vào ngày mồng bảy tháng Bảy, xin Hoàng thượng công bố cho thiên hạ biết ngày cưới của chúng, để cùng chúc mừng trong ba ngày.
Lời nói của Lâu Như Họa vừa dứt, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
- Cút về Thần Vương phủ của chàng đi.
Bách Lý Hạo Thần vội vàng lắc đầu:
- Đừng mà, ta tiễn nàng một đoạn nhé.
- Ngoan, chúng ta ngủ đi.
Ánh nến bị một ngọn gió xanh thổi tắt. Hắn vòng tay qua cái eo nhỏ nhắn của nàng, ôm nàng vào trong lòng, bỗng nhiên bị phản kháng, ngực đau nhói. Khi hắn vừa hoàn hồn khỏi cơn đau, bất ngờ nhìn thấy một quả đấm nhỏ hồng nện vào mình. Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện đôi mắt phượng trong trẻo lạnh lùng như trăng của nàng đang hung hăng nhìn mình, trong lòng hắn ấm áp, cười giảo hoạt:
- Nàng có biết, bộ dạng này của nàng thật là đáng yêu chết đi được không!
Như Họa muội muội... Tử Khôn nghe ông ta gọi thân thiết như vậy, bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái, thật muốn đập nát cái mặt đẹp đẽ của ông ta.
- Điều thứ ba sao...
Lâu Như Họa cúi đầu, nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi đang quỳ trước mặt, cúi người, cầm hai bàn tay họ đang nắm lấy nhau, kéo họ đứng lên.
Bách Lý Hạo Thần cười một tiếng, nói:
- Ta không chạm vào nàng. Nhưng nàng vào ổ sói rồi, lại không để cho sói ăn thịt, điều này có vẻ không hay lắm! Bây giờ nàng đã là chuẩn Vương phi của ta rồi. Bổn vương không có nhà để về, Vương phi không ngại để cho vị hôn phu của nàng ở cùng nàng một đêm ở đây chứ? Cái giường này của nàng lớn như vậy, đừng nói là không đủ chỗ nhé?
Tử Nguyệt trừng mắt nhìn, nói:
Lâu Như Họa nghiêm túc dặn dò xong, nói:
- Tốt lắm, lời đã nói xong, chuyện cũng làm xong rồi, con trẻ các con tự vui đi, các trưởng bối chúng ta không tham gia nữa.
Bà âm thầm nháy mắt với Tử Khôn. Ông đi theo, hai người cùng rời đi.
- Chọc tức ta, chọc tức ta, ta sẽ ném chàng ra cho ngủ cùng heo!
- Ha ha ha... Nàng giống hệt mẹ nàng, chỉ thích ném chồng đi làm bạn với heo. Nhưng ta không phải là cha nàng, không dễ chấp nhận vậy đâu.
Hắn bắt chước Cẩm Dạ, dịu dàng cười nói.
- Mẹ, con biết rồi ạ!
Bách Lý Hạo Thần gật đầu thật mạnh, cầm lại tay nàng thật chặt, nói:
- Bá mẫu, Hạo Thần xin ghi nhớ trong lòng, bất kể lúc nào cũng sẽ không quên.
Thấy hắn muốn tiến hành bước kế tiếp, trong mắt Lâu Tử Nguyệt thoáng hiện vẻ bối rối:
- Trước khi thành hôn không cho chạm vào ta. Chàng dám chạm vào ta, ta đánh chết chàng đấy.
- Ai nói ta muốn chạm vào nàng?
Giọng nói của hắn mập mờ, có lẫn cả sự khát khao. Bàn tay đang nắm lấy đầu gối bên phải của nàng, lần theo đầu gối mò lên trên, khiến thân thể mềm mại kia khẽ run rẩy.
Lâu Tử Nguyệt toàn thân căng lên.
- Bách Lý Hạo Thần, chúng ta còn chưa thành hôn, chàng đừng chọc tức ta.
- Điều thứ ha6i là gì? Cũng là nhằm vào trẫm?
Hoàng thương phân biệt đối xử rõ ràng như vậy, khiến gia chủ chính hiệu Lâu Duy Nghị cảm thấ5y phẫn uất.
Lâu Như Họa nói:
Lâu Tử Nguyệt giận đến mức đầu bốc khói. Tên này muốn làm cái gì? Nàng uy hiếp nói:
- Bách Lý Hạo Thần, chàng cút xuống đi, nếu không ta đạp chàng bán thân bất toại đấy.
- Vậy sao?
Bách Lý Hạo Thần hơi ngẩn ra, liếc mắt nhìn Tử Nguyệt, thì thầm nói:
- Không còn sớm nữa, Thần Vương phủ lại xa, các trưởng bối cũng không còn ở đây, hay là tối nay, ta ở lại... trong viện của nàng có được không?
Tử Nguyệt nhìn thấy mắt hắn sáng lên, trong lòng trầm xuống, trợn mắt nhìn hắn một cái:
Trên đùi Lâu Tử Nguyệt truyền tới cảm giác của những cái vuốt ve, khiến hơi thở của nàng dồn dập. Họ đều là trai gái trẻ tuổi. Hắn không ngừng khiêu khích dây thần kinh yếu ớt của nàng, biết đâu nàng sẽ cắn một cái, nuốt chửng con tiểu hồ ly này vào trong bụng, gặm đến xương cũng không còn.
- Hạo Thần, chàng buông tay ra, có gì từ từ nói.
Bách Lý Hạo Thần hỏi nàng:
- Buông tay.
Hắn nháy mắt, đôi mắt đào hoa cực kỳ hấp dẫn.
- Đầu gối này của nàng nếu giơ lên, bổn vương sẽ không chỉ may mắn là bán thân bất toại đâu. Tất nhiên rồi, phúc lợi sau này của Vương phi nàng sẽ không còn nữa đâu!
- Thất tịch là ngày tốt, có chuyện gì sao? Hoàng thượng không đồng ý sao?
Bách Lý Tung Hoành lạnh nhạt nói:
- Tất nhiên là đồng ý, trẫm sẽ sai người chuẩn bị ổn thỏa. Như Họa muội muội, còn điều thứ ba?
- Yên tâm, mẹ con sẽ nghĩ thông suốt thôi.
- Trẫm cũng cáo từ.
Bách Lý Tung Hoành đến cả Thái tử cũng không dẫn theo, rời đi theo hướng hai người Lâu Như Họa và Tử Khôn.
- Đa tạ Hoàng thượng!
Lâu Duy Nghị 9và Đặng Thù đồng loạt nói cám ơn.
Bách Lý Tung Hoành không thèm để ý bọn họ, chỉ hướng về Như Họa hỏi:
Khi bọn họ sắp biến mất, Tử Nguyệt bỗng nhiên hướng theo hai cái bóng đó, hét lớn:
- Cha, cha khuyên mẹ con nhé!
Tiếng
cha
đó gọi thật ngọt ngào. Tử Khôn trong lòng nở hoa, còn ngọt hơn cả ăn mật, vội vàng phất tay một cái, trả lời:
Ngay sau đó, hắn bế nàng lên lầu, đá cửa phòng ra, ném nàng lên giường.
Lâu Tử Nguyệt chưa kịp bò dậy, liền bị hắn đè xuống:
- Ngoan ngoãn nằm yên đi.
- Dưới lầu có phòng khách. Chàng đến đó ngủ đi. Ta không quen ngủ chung với người khác.
- Thành hôn rồi thì phải ngủ cùng ta chứ. Bây giờ làm quen trước, có gì không tốt sao?
Vừa nói, hắn vừa tháo giầy mà không biết xấu hổ, leo lên giường nàng, chui vào trong chăn của nàng, sau đó thì thầm nói:
- Không đạp ta nữa chứ?
- Không đạp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Nguyệt nghiêm trang, cố gắng bình phục lại nhịp tim đang đập loạn lên.
- Ngoắc tay.
Hắn nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.