• 869

Chương 313: TA SẼ VIẾT THƯ CHO NÀNG


- Thế này cũng tính là giúp đỡ sao? Qua mấy ngày nữa ta đích thân đi giúp chàng.

- Nguyệt Nhi, đừng tới.
Tử Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, kéo tay mẫu thân, khuyên nhủ:
- Chỉ là nước Bạch Hổ xảy ra chuyện, chàng ấy không thể phân thân, nên con thả chàng ấy đi rồi.
Lâu Tử Nguyệt phát hiện nếu còn không chia tay, phỏng chừng sẽ không nỡ để hắn đi, thế là cắn răng, vẫy tay nói:
- Hạo Thần! Mau đi đi, ta đứng ở đây nhìn chàng rời đi.
Thần sắc Bách Lý Hạo Thần lộ ra vẻ xúc động, nói:
Tử Khôn tức đến hồ đồ, thốt ra lời tàn nhẫn:
- Vậy thì bảo hắn đừng cưới nữa! Kéo dài thời hạn là có ý gì? Không kéo dài! Nếu hắn không cưới, chúng ta đổi tân lang khác!
Lâu Như Họa véo tai ông, hỏi:
- Ông có thể đánh người khác thành đầu lợn sao? Hôm đó Bách Lý Tung Hoành quyết đấu với ông, sao ông lại châm chước vậy?
Hắn rút ra Yêu Nguyệt đao, xé không gian ra, xuất hiện một lỗ hổng hình sao giống như náo loạn:
- Nguyệt Nhi, nước Bạch Hổ quá xa, Truyền Ảnh châu vô dụng, ta sẽ viết thư cho nàng, để Thất Tinh các truyền đi.
- Người là quan tâm đến con, vì quá quan tâm nên rối bời, lo lắng cũng theo đó mà tăng thêm. Mẹ vẫn là nữ tử phong hoa tuyệt đại, khiến vô số nam nhân cúi người như xưa.
Thần sắc Như Họa oán giận:
Tử Khôn vô cùng tức giận mà trả lời, đáy mắt lóe qua vẻ hài hước.
Một hôn sự biến đổi bất ngờ, cuối cùng cũng sắp xếp xong việc kéo dài thời hạn, Lâu Tử Nguyệt chẳng thèm quan tâm lời người bên ngoài đáng sợ thế nào!
Tử Khôn lập tức giật mình, hắn nhìn thấy hình bóng bản thân mình trong mắt nàng, toàn thân chấn động, vội đáp lại:
- Hay, hay cho câu không để ý, là con gái của Tử Khôn ta. Cha đổi chủ ý rồi, cha ủng hộ con!
- Mẹ già rồi, gặp phải chuyện của con luôn phải nghĩ nhiều, ngược lại không có sự tự nhiên của lúc trẻ tuổi.
Tử Nguyệt an ủi mẫu thân:
Khi phát hiện con gái đang nghiêm túc, Lâu Như Họa liền nôn nóng, tức giận đến
lạch cạch
buông bút trong tay xuống, cây bút đó bị đập xuống bàn, đứt thành hai đoạn, đủ để thấy đã dùng bao nhiêu sức lực!
Lâu Như Họa vội vàng bước lên:
- Đưa thư cho ta trước.
Giọng nói bình tĩnh của Tử Nguyệt lộ ra vẻ căng thẳng, bây giờ nàng tin cái gì gọi là một ngày không gặp như cách biệt ba mùa thu rồi.
- Cha!
Tử Nguyệt kêu.
- Cái gì? Kéo dài thời hạn? Vì sao kéo dài thời hạn? Con mau nói với mẹ, có phải tiểu tử đó đối xử với con không tốt, con không muốn gả nữa? Hay là nó không muốn cưới con nữa?
- Đều không phải, chúng con rất tốt.
Tử Khôn bất đắc dĩ lắc đầu, kích động nói:
- Cha cũng là thấy chẳng đáng cho con.
Trong phòng Tử Khôn và Lâu Như Họa.
Họ đang đàm luận hôn lễ sáu ngày sau nên tổ chức ở đâu, cha nói nên là cung thành, mẹ nói nên ở Thần Vương phủ.
Tựa hồ nghĩ tới gì đó, lông mày Lâu Như Họa chợt nhíu lại, kéo tay con gái, thành thật nói:
- Con gái à, tâm tư của con bọn ta đều hiểu, nhưng con phải biết hôn sự của con đã bày bảng vàng. Mọi người nước Chu Tước đều biết con sắp gả cho Thần Vương gia. Hắn nói kéo dài thời hạn liền kéo dài, hôn sự xảy ra chuyện, trước nay đều không có lỗi lầm của bên nam, đều là lỗi của bên nữ. Huống hồ, bên nam là hoàng thất, sau này con nên xử lý thế nào? Con phải làm sao để bịt hết miệng của mọi người?
- Ha ha ha ha...
Lâu Tử Nguyệt cúi đầu nở nụ cười, lúc này mới phát hiện cảm giác có cha mẹ thật sự rất tốt:
Tư Mệnh vội nói:
- Vương phi, mau vào trong mặc quần áo, bên ngoài lạnh.
- Con gái ngoài chàng ấy ra sẽ không gả cho ai khác, kéo dài thời hạn thì kéo dài thời hạn. Cho dù đợi chàng ấy tám mươi hay một trăm năm, con gái cũng phải tiếp tục đợi!
Đừng nói là tám mươi hay một trăm năm, nếu nàng đã muốn đợi, sao chỉ dừng ở nhiêu đó thời gian? Tám trăm hay một ngàn năm cũng đều ngắn, có lẽ phải đợi tám ngàn hay một vạn năm.
Nghe vậy, hai người liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong mắt đối phương, Tử Khôn hỏi nàng:
- Sáu ngày cũng không về được sao?
Lời vừa dứt, người đã biến mất, đường hầm không gian cũng biến mất theo.
Thần sắc Lâu Tử Nguyệt ngẩn ngơ, hắn cứ như vậy mà đi rồi.
Thấy ông ta làm nũng như vậy, Lâu Như Họa không hề tức giận nữa:
- Được rồi được rồi, đừng nói gì nữa, ta biết ý của các người rồi.
- Đáng tiếc đóa hoa như ta bị cha con hái đi rồi.
- Lẽ nào ta không tốt sao? Lão tiểu tử Bách Lý Tung Hoành đó tốt hơn ta sao? Nương tử, nàng không thể trừng mắt nói dối được!
- Chỉ cần người nhà chúng ta đồng tâm hiệp lực, lo gì gió mưa bên ngoài, mẹ, người nói xem?
Lâu Như Họa khẽ thở dài, lắc đầu nói:
Tử Nguyệt lắc đầu:
- Sáu ngày không kịp, không về được.
- Cha! Mẹ! Hôn sự của con và Hạo Thần, đã để hai người suy tính vất vả, nhưng con đã thương lượng xong với Hạo Thần rồi, phải kéo dài.
Lời nói Tử Nguyệt vừa dứt, hai vị đang cãi đến mức tối mày tối mặt lập tức cùng buông bỏ thành kiến, ngạc nhiên nhìn con gái bước vào không tiếng động nào, trong mắt hai người tràn đầy vẻ không dám tin.
Giọng nói khóc lóc nỉ non của Tử Khôn truyền đến:
- Nương tử, đừng quậy nữa, con gái còn ở đây kìa, cho người làm cha như ta chút mặt mũi đi.
Tử Nguyệt chưa từng nghĩ qua những điều này, chợt sững người, lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Con không để ý những thứ đó.
Không để ý tới hôn sự, lại có thời gian nhàn rỗi, Tử Nguyệt ở nhà khổ tâm tu luyện, để đột phá cửa lớn thứ hai của Huyễn tông, trở thành Huyễn tông trung cấp trẻ tuổi nhất.
Nàng đã tới nút cổ chai, lại không tìm thấy mấu chốt thăng cấp.
Nàng cảm thấy người cha này và người mẹ này của mình thật sự là cực phẩm, không hề suy nghĩ cho nàng. À không, nên nói là suy nghĩ quá nhiều cho nàng, nên trong hôn sự, luôn luôn bảo vệ nàng, không để nàng chịu chút tổn thương nào.
Tử Nguyệt nói:
Lâu Như Họa đánh Tử Khôn một cái:
- Ông thật ngu ngốc! Có người làm cha như ông sao? Không bảo vệ con gái nhà mình, ngược lại nói chuyện giúp con trai của Bách Lý gia?
Tử Nguyệt thở dài một tiếng, nói:
- Chàng ấy đi tận hiếu, đến lúc đó chàng ấy có thể đón mẫu phi về, hôn lễ không phải lại thêm một vị trưởng bối sao? Con cũng vui thay cho chàng ấy.
Sáng sớm bảy ngày sau, Vọng Thư các.
- Vương phi, Vương gia có thư giao cho người.
- Nguyệt Nhi, tạm biệt.
Sau khi hắn xoay người thì không còn quay đầu lại, sợ bị nàng nhìn thấy vẻ u ám và lưu luyến nơi đáy mắt mình.
Phía dưới Vọng thư các truyền đến giọng nói của Tư Mệnh, Lâu Tử Nguyệt vốn dĩ ngủ say như chết nghe thấy câu này, trong lòng liền mừng rỡ, hoàn toàn tỉnh táo, trở mình bò dậy từ trên giường, vội vàng mang giày vào, chạy như bay xuống lầu.
Đồng tử Tư Mệnh co lại, Vương phi thở hổn hển, quần áo không chỉnh tề, áo khoác cũng chưa mặc đã chạy ra đây rồi.
Nhìn thấ8y nụ cười hiếm có của nàng, trong lòng Bách Lý Hạo Thần dâng lên tình cảm như thủy triều, tầng lớp thủy triều dâng lên trong tim3. Hắn chỉ muốn ôm nàng vào lòng, sau đó triền miên mà chết cũng cam lòng, một khắc cũng không chia xa, chỉ muốn để nàng và mình 9biến thành cùng một người. Cảm giác này mỗi khi gặp nàng một lần thì mạnh mẽ hơn một phần!
Nhưng bây giờ không làm được.6
Tử Khôn tránh né, giữ lấy tay của thê tử, ra vẻ dỗ dành, giả vờ tức giận nói:
- Ai dám nói bậy, ta đánh hắn thành đầu lợn!
Tư Mệnh ngẩn người, lấy lá thư ra, hai tay dâng lên, giao đến tay Tử Nguyệt:

- Vương phi, thư ở đây.

Khóe môi Tử Nguyệt không kiềm được mà cong lên, nói:
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.