• 869

Chương 41: Chủ bộ khâm thiên giám là hắn


- Nếu có thể lấy được người con gái này, hài nhi chết cũng không tiếc.

Hắn trả lời dứt khoát.

- Lần này, không8 ai trong chúng ta có thể quyết định.
Lâu Xuân Cầm nhìn Thái tử, nói một cách kỳ quái:
- Những gì mà ngươi không biết vẫn còn nhiều lắm, nàng ta lại có thể dụ Trinh Phi nương nương đồng tấu, vinh dự như vậy. Nếu không có lòng tốt của ngươi, Lâu Tử Nguyệt cả đời cũng không ngẩng đầu lên được.
- Các ngươi im hết đi.
Bỗng nhiên Thái hậu đưa mắt nhìn Hoàng thượng.
Hoàng thượng Bách Lý đứng dậy, làm một động tác rất nhẹ nhàng.
Lập tức, tất cả mọi người đều dừng làm việc của mình, im lặng nghe xem Hoàng thượng nói gì.
Mọi người đều lắng tai nghe lời của Hoàng thượng Bách Lý.
- Hôn sự của Thần vương, trẫm đã có chủ ý rồi. Đêm nay đặc biệt mời những nữ tử phù hợp đến cũng là vì chuyện này.
Cái gì?
Không riêng gì các văn võ đại thần, ngay cả các cô nương cũng hoa dung thất sắc. Đại danh Thần vương ai mà chưa nghe qua? Ai cũng không muốn lấy hắn!
Lâu Tử Nguyệt ngồi bên Bách Lý Hạo Thần nói nhỏ hài hước:
- Xem ra phụ hoàng của ngươi đối xử rất tốt với ngươi, vẫn nhớ tới hôn sự của ngươi.
Hoàng thượng Bách Lý cau mày, nhìn bà chăm chú, nói:
- Người đâu, đỡ Trinh Phi về.
Trinh Phi khởi giá hồi cung, sắc mặt Hoàng hậu căng thẳng.
Mọi người đột nhiên tỉnh hồn, là tiếng sáo của Tử Nguyệt… Hóa ra bọn họ đã chìm đắm trong tiếng sáo của nàng! Trước đây chưa từng thấy tài năng âm nhạc của nàng, sao hôm nay lại giống như biến thành người khác vậy? Chẳng lẽ trước đây tài năng của nàng đều bị mấy tỷ tỷ che giấu?
- Nàng thích là tốt rồi.
Bách Lý Tung Hoành nắm đôi tay của Trinh Phi, nghĩ tới lần đầu tiên gặp bà ấy, bà ấy cũng làm như vậy.
Bách Lý Hạo Thần cúi đầu, không nói một lời.
Hoàng thượng Bách Lý tiếp tục nói:
- Truyền chủ bộ Khâm Thiên Giám.
Ánh mắt hung ác nham hiểm xuyên qua tấm vải lụa đen có thể chiếu rọi rất xa, đủ để thấy đầy sự hận thù. Lâu Tử Nguyệt vừa hay bắt gắp ánh mắt đó, cau này:

Sao Lâu Minh Châu vẫn chưa chết?


Có thể hiệu quả của thuốc không tốt.

- Như Họa là tỷ tỷ tốt của ta, ngươi cũng giống như là cháu ngoại của ta. Nhìn thấy ngươi, ta không kiềm chế được…
Bỗng nhiên, bà ấy không nói tiếp được.
- Hoàng thượng, thần thiếp mệt rồi, thần thiếp xin cáo lui trước.
- Nguyệt, nàng khỏe chứ?
Đang lúc phiền não, Bách Lý Hạo Thần lại mở lời.
- Không khỏe lắm.
Hắn né tránh để không c9hạm vào tay của bà, lắc đầu nói:
- Không có gì là do trời định cả.
Thái hậu không nói gì thêm, bên tai chỉ ng6he tiếng sáo.
Giọng nói khàn khàn vang lên. Toàn bộ khuôn mặt bị che bởi tấm lụa màu đen, Lâu Minh Châu cười không ra tiếng, bàn tay gầy khô cầm lấy chiếc cốc vẫn còn run rẩy.
- Ngồi đấy cãi nhau không có tác dụng đâu.
Lâu Xuân Cầm và Lâu Đông Tuyết sợ xanh mặt. Hình như đã nhìn thấy tay kia của Minh Châu, buổi tối chắc sẽ gặp ác mộng.
Người khác không biết nhưng Hoàng thượng biết rất rõ, từ khi Trinh Phi vào cung, chưa từng gảy đàn bao giờ. Đêm nay lại nguyện gảy đàn đệm cho Lâu Tử Nguyệt, mặc dù kinh ngạc nhưng rất cảm động.
- Tri âm khó tìm, thần thiếp nghe thấy tiếng sáo của Tử Nguyệt không thể kiềm chế được, đã động đến chân tình.
Đôi mắt Trinh Phi rớm nước mắt, che mặt lau lệ.

Chẳng phải ngươi nói nàng ta sẽ chết sau mười ngày sao?


… Kiếm linh cũng có lúc sai lầm.

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, đây là Kiêu Dạ đại nhân bình thường vẫn luôn kiêu ngạo, ngang ngược ư? Lúc nào cũng chỉ muốn chọc tức nàng.
Lâu Tử Nguyệt nhắm mắt nói:
- Ta vẫn luôn rất vui vẻ.
- Tiếng sáo của nàng, không vui.
- Tử Nguyệt, sau này ngươi phải thường xuyên vào cung bầu bạn với Trinh Phi.
Lâu Tử Nguyệt cực kì kinh ngạc với trình độ đàn của Trinh Phi. Nàng chỉ thổi một lần, Trinh Phi đã có thể phối hợp cùng nàng, lại còn tự lĩnh hội được ý nghĩa, đúng là hiếm thấy.
Lâu Tử Nguyệt tiến lên phía trước, hai tay cong lại, cung kính nói:
- Lấy ghế cho nha đầu Tử Nguyệt, đến ngồi bên cạnh bà nội nào.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình, hết lần này đến lần khác đều vừa hay ngồi bên cạnh Bách Lý Hạo Thần.
Chỉ có hai nữ nhân Lâu gia là không can tâm với vị trí ngồi đó, Lâu Xuân Cầm nói:
Mười sáu năm trước, Trinh Phi đàn khúc Phượng Cầu Hoàng, lọt vào mắt xanh của bệ hạ, sau đó lấy thân phận là nữ tử phong trần gả vào cung, đến giờ đã là phi tử. Tiếc là bà ấy không có con, nếu không dựa vào sự sủng ái của bà ấy…
Bách Lý Tung Hoành vô cùng kinh ngạc:
- Trinh Phi, nàng…
Thái hậu kéo tay Tử Nguyệt, liên tục nói:
- Đứa bé ngoan, ngươi thổi rất hay, làm ai gia nhớ đến chuyện của ai gia hồi còn trẻ. Nếu có thể thấy các ngươi đều thành gia lập nghiệp, ai gia đã mãn nguyện lắm rồi.
Bà giống như một bà già bình thường.
- Đúng như Trinh Phi nói, tri âm khó tìm, Tử Nguyệt sẽ thường đến so tài nhạc lý với Trinh Phi. Đến lúc đó, mong Trinh Phi không chê Tử Nguyệt nhiều chuyện.
- Sao thế được?
Trinh Phi trở về trạng thái ban đầu, giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại có phần ấm áp:
- Tính tịch.
Tiếng đàn du dương vang lên. Mọi người không hề ngạc nhiên bởi bọn họ đã chìm sâu 5vào cảnh tượng này, cũng không thắc mắc người đánh đàn là ai.
Đợi đến khúc cuối, mọi người mới tỉnh hồn, thấy đôi tay đang gảy đàn chính là Trinh Phi nương nương. Ai ai cũng kinh ngạc, hận không thể có thêm đôi mắt để thấy rõ tất cả mọi thứ có phải là thật không.
Làm sao khỏe được cơ chứ? Kiếm Tinh Khuyết đâu phải dễ hòa hợp như thế, làm nàng đau nửa tháng rồi. Ai bảo bọn họ gọi nàng đến Thương hội Tụ Nguyên… Có điều nàng không nói ra những lời than phiền này.
- Làm, làm sao mới khiến, khiến nàng vui?
Hắn hỏi rất nghiêm túc, mặc dù hắn không nhìn thấy nhưng vẫn lịch sự quay đầu về hướng này.
- Bảo Lâu Tử Nguyệt tặng lễ vật, cũng nhờ ơn muội nghĩ ra! Gậy ông đập lưng ông sao?
Lâu Đông Tuyết cắn răng:
- Ngay cả thọ thần Thái hậu chúng ta cũng không nói cho nàng ta, nàng ta vốn dĩ không đem theo lễ vật. Ai ngờ nàng ta lại nghĩ ra một chiêu như vậy!
Bách Lý Hạo Thần nói.
- Ngươi nghe nhầm rồi.
Nàng đáp.
- Chúng ái khanh, hôn sự của Hoàng gia, tuy là việc nước nhưng cũng là việc nhà. Việc gì qua cũng qua rồi, chư vị ái khanh chớ bàn tán nữa.
Đây là ám chỉ việc từ hôn của Lâu gia và Thái tử. Trăm quan trong triều đều là người hiểu chuyện, nghe là hiểu liền, gật đầu liên tục.
- Trước mắt, Thái tử và Thần vương đều đã đến tuổi lấy vợ, nhưng vẫn chưa tìm được người phù hợp, cũng là chuyện phiền lòng của trẫm. Có điều…
Thái hậu âu yếm vuốt ve mái tóc của hắn.
Hắn cứng người, đây là lần đầu3 tiên hắn tỏ ra không thân thiết với bà nội như thế.
- Bà nội muốn thuận theo ý trời.
Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau, không biết Hoàng thượng muốn làm gì. Chuyện này liên quan gì đến Khâm Thiên Giám?

Khi nhìn thấy chủ bộ Khâm Thiên Giám, Lâu Tử Nguyệt hoài nghi, người này không phải là người đàn ông ở hội đấu giá sao?

Hắn mặc y bào xanh đen, sau khi hành lễ, Hoàng thượng Bách Lý nói:

- Tống Thanh Huy, bây giờ, trước mặt mọi người, tiên sinh hãy nói ra toàn bộ sự việc đi.

- Vâng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.